Mị Nương hung hăng liếc nhìn Sở Hoan, nàng còn chưa kịp thay y phục thì đã nghe dưới lầu có tiếng động. Thân hình Sở Hoan như mị, vọt đến bên cửa sổ. Mị Nương thấy thân pháp Sở Hoan nhẹ nhàng như vậy, cũng hơi kinh ngạc. Nàng thật không thể tưởng nổi võ công Sở Hoan tiến bộ nhanh đến thế. Gian phòng kia là Sở Hoan đặc biệt lựa chọn, rất tiện quan sát lầu trước, lầu sau và sân viện qua cửa sổ. Sở Hoan lách mình đến bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng mở, để lộ một kẽ hở nhỏ.
Mị Nương cũng đã tiến lên tựa vào người Sở Hoan. Hai người nhìn xuống dưới, thấy bóng người chớp động. Một gã tiểu nhị đang dẫn một đám người xuyên qua sân đi vào khách điếm. Chính là tên lĩnh đội mặt gầy ốm mặc áo xanh, đi theo phía sau có mấy tên võ sư.
Vài nữ tử Khổng Tước Đài vây quanh một nữ tử chậm rãi đi đến bên trong nội viện.
Sở Hoan thấy rõ, nàng kia che mặt bằng khăn lụa đỏ, mặc bộ đồ bằng lụa mềm thướt tha mà đến.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nữ tử đi hai bên cầm theo một ngọn đèn lồng, đèn đỏ như mộng, ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ hòa vào bộ váy đỏ thẫm của người kia, vô cùng dễ thấy.
Gió mát như nước. Trên người cô nương kia đeo rất nhiều trang sức, trang sức va vào nhau phát ra tiếng kêu leng kenh.
Mị Nương ghé sát vào tai Sở Hoan nói khẽ:
Sở Hoan cũng không đáp lại, chỉ thấy người áo xanh kia dẫn theo mấy tiểu nhị vào trong lầu, nàng kia và đám người hầu đứng bên ngoài.
Cũng không lâu lắm, nghe bên hông sân viện vọng đến âm thanh.
Sở Hoan khẽ nghiêng người nhìn sang, thì thấy đoàn xe Khổng Tước Đài đi vào sân từ cửa hông, đi vào trong kho hàng.
Kim Lăng tước yên lặng đứng trong nội viện, dưới một gốc cây bồ đề tơ vàng óng, giống như đóa hoa thủy tiên lẳng lặng nở rộ.
Rất nhanh, Sở Hoan nhìn thấy một lão già mập lùn đi từ nhà kho tới, đến bên cạnh Kim Lăng tước, chắp tay nói:
Kỳ thật, giọng của lão già kia không thể coi là quá to, nếu là người bình thường, đứng ở lầu hai chưa hẳn đã nghe rõ, nhưng Sở Hoàn thì mồn một từng chữ. Mị Nương cũng loáng thoáng nghe được, khẽ mỉm cười hỏi Sở Hoan:
Sở Hoan lắc đầu:
Việc này, nàng hiểu rõ hơn ta mà.
Ta cũng chỉ nghe người ta nói, lấy đâu ra hiểu rõ?
Mị Nương sâu kín thở dài:
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
Lời này của hắn cũng không phải là ngoa ngôn. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, quả thật không có mấy người có thể so sánh với vóc dáng yêu kiều của Mị Nương.
Mị Nương khẽ cười:
Lão già kia gọi nàng là cô nương, nói như thế, chẳng lẽ Kim Lăng tước vẫn còn là khuê nữ?
Nhìn dáng người nàng thì ta đoán cũng phải hơn 20 tuổi.
Sở Hoan thì thầm:
Mị Nương khẽ cười:
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
Ta biết cái gì?
Loại vũ cơ này, từ nhỏ đã được các nhạc phường mua về bắt đầu luyện múa. 12, 13 tuổi đã có thể biểu diễn rồi.
Mị Nương giải thích:
Sở Hoan gật đầu:
Đạo lý này ta hiểu. Chính vì như thế, ta mới ngạc nhiên, Kim Lăng tước còn trẻ như thế mà đã có được đoàn hát của riêng mình.
Đó là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một.
Mị Nương nói khẽ:
Ta từng đi qua Kim Lăng, cho nên cũng nghe qua danh tiếng của nàng. Nghe nói khi nàng 12 tuổi đã bắt đầu biểu diễn. Những cô nương khác, 12 tuổi còn chưa phát triển, nhưng Kim Lăng tước lại khắc hẳn thường nhân. Mới 12 tuổi đã phổng phao đầy đặn không thua gì nữ tử thành thục. Cho nên chỉ một năm sau, đã có tiếng tăm ở kinh thành.
Hả?
Có phải ngươi đang tự hỏi khi nàng được hoàng đế tứ phong vì sao không để ý đến nàng? Đúng không?
Mị Nương cười mà không cười.
Sở Hoan nói khẽ:
Cũng có thắc mắc đó thật.
Người để ý đến nàng cũng không ít. Kinh thành là nơi tạp nham, một đám nam nhân thối bề ngoài phong nhã đàng hoàng, sau lưng nam trộm nữ xướng.
Mị Nương cười lạnh:
Bọn họ làm sao không để mắt tới Kim Lăng tước được? Tuy nhiên, khi đó nàng còn nhỏ, nếu ra tay quá sớm, thì không có giá tốt. Nuôi thêm vài năm sẽ càng được giá. Nên bọn họ kiên nhẫn đợi, đợi đến khi nàng có chút danh tiếng thì đã lọt vào mắt một người. Chính vì như thế, cho nên nàng mới bình yên vô sự.
Có người vừa ý?
An quốc công Hoàng Củ.
Mị Nương nói:
Sở Hoan hiểu:
Một nhân vật như vậy, có Hoàng Củ chiếu cố, lại được hoàng đế tứ phong, muốn chuộc thân cũng không quá khó khăn.
Tất nhiên. Ngươi có biết khi nàng ở kinh thành, những quan lại quyền quý muốn mời nàng biểu diễn ngay tại nhà, mỗi lần xuất hiện, giá bao nhiêu bạc không?
Mị Nương khẽ cười:
Sở Hoan biết, đối với một vũ cơ mà nói, một lần xuất hiện giá 200 lạng bạc ròng, thì không phải là số lượng nhỏ.
Chợt nghe dưới lầu có tiếng bước chân, lại thấy mấy người vào lầu lúc này đi ra cửa, ra đến sân, người áo xanh chắp tay nói với lão già mập lùn:
Lão già mập lùn Ngũ Tổng quản gật đầu, quay sang Kim Lăng tước nói:
Kim Lăng trước cũng không nói lời nào, chỉ hơi gật đầu. Lão già mập lùn bắt đầu phân phó tỳ nữ đưa Kim Lăng tước lên lầu. Đợi Kim Lăng tước khuất hẳn, Ngũ Tổng quản mới ra lệnh cho người áo xanh:
Người áo xanh Mao Lĩnh đội bình thường vênh vênh váo váo nhưng với Ngũ Tổng quản lại tỏ ra vô cùng kính sợ, gã chắp tay nói:
Ngũ Tổng quản lắc đầu:
Các ngươi không biết mua mấy thứ đó, lão phu đi ra ngoài mua cho tiện.
Ta phái hai người đi cùng tổng quản.
Không cần, như vậy đi, để Tiểu Đinh đi theo ta là được rồi.
Ngũ Tổng quản nói:
Sở Hoan đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Mị Nương nói khẽ:
Không đợi Mị Nương kịp nhấc chân, hắn lại nói:
Sở Hoan đi đến bên cạnh gọi Kỳ Hoành qua phòng mình, đóng cửa phòng lại. Mị Nương thấy thái độ Sở Hoan thần thần bí bí, ngạc nhiên hỏi:
Sở Hoan mỉm cười, nhìn Mị Nương từ trên xuống dưới, lại nhìn Kỳ Hoành, rốt cuộc khẽ cười:
Mị Nương còn chưa lên tiếng, Kỳ Hoành đã nói:
Sở đốc nói gì vậy, ngài có gì sai bảo, thuộc hạ sẵn sang xông pha khói lửa không chối từ...
Cũng không phải là xông pha khói lửa.
Sở Hoan khẽ cười:
Tuy nhiên, như khi trước ta vẫn nói, lần đi Hà Tây này, chúng ta có thể nhờ bóng Khổng Tước Đài.
Chàng có quan hệ với bọn họ sao?
Mị Nương bĩu môi:
Chàng nói muốn nhờ là nhờ được sao? Chàng không thể công khai thân phận, bọn họ không biết chàng là ai, vì sao phải giúp chàng?
Bọn họ không giúp ta, thì ta giúp bọn họ trước.
Sở Hoan cười vui:
Chỉ cần giúp bọn họ, bọn họ sẽ nhớ ơn, có một số việc sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Giúp bọn họ?
Mị Nương ngạc nhiên:
Giúp thế nào?
Muốn giúp bọn họ, thì phải gây phiền toái cho bọn họ đã.
Sở Hoan khẽ cười:
Mị Nương tròn mắt:
Hai con ngươi của nàng đảo một vòng, rồi ghé sát lại, cười mà không giống cười, hỏi:
Sở Hoan hạ giọng, dặn dò vài câu. Kỳ Hoành ngơ ngác. Còn Mị Nương thì hai mắt đảo liên hồi.
Phủ thành Vân Sơn bắt đầu cấm đi lại từ giờ Hợi (21h). Ngũ Tổng quản của Khổng Tước đài cũng không dám đi quá xa, chỉ đi vòng vo mấy con phố ở ngay cạnh Thiên Hương lâu, chọn mua một ít nhu yếu phẩm đi đường. Lão cũng không quen thuộc địa bàn Vân Sơn, nên đôi khi phải dừng lại hỏi thăm người đi đường, đến khi mua đủ số nhu yếu phẩm, rồi dặn dò các chưởng quỹ mang đến Thiên Hương lâu thì đã sắp đến giờ cấm. Lão đi qua hai con phố, mặc dù có lệnh bài qua cửa nhưng cũng không nên chậm trễ, bởi vậy vội vàng quay về, lúc này đã thấy đường phố cực kỳ vắng vẻ.
Mọi người trong thành đều biết quy củ, đều sớm quay về nhà đóng cửa không ra ngoài.