Trời đã vào đêm, Thông châu vào ban đêm cực kỳ giá rét. Bên trong phủ Tri châu, Triệu Quảng Khánh đã phát ra mấy đạo mệnh lệnh, ngoại trừ các cấp nha môn thuộc Thông châu thành, mà các huyện cũng có người dùng khoái mã đem công văn tới tận nơi. Nội dung chủ yếu là khiến các nha dịch dốc toàn lực lục soát tìm vũ khí đã mất tích.
Đặc biệt, trong vòng 100 dặm, các trạm kiểm soát, đều bị phong tỏa, người xe qua lại đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Sau khi ký xong công văn, trời đã khuya, Triệu Quảng Khánh lúc này mới sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, đang định ăn thì người hầu đã cầm theo một vò rượu nhỏ vào bẩm:
Triệu Quảng Khánh lúc này một thân thường phục, cầm lấy vò rượu vô cùng tinh xảo, cười:
Đúng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Triệu Quảng Khánh nhíu mày lại, nhìn về phía cửa, thấy người đến là Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan, vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
Vệ Thiên Thanh tiến lên chắp tay nói:
Gã vào thẳng vấn đề, không chút vòng vo.
Triệu Quảng Khánh ngớ người, nhíu mày hỏi:
Vệ đại nhân, là ai chết? Có thể khiến ngài tự mình đến báo, hẳn không phải là người bình thường.
Ta cũng không biết!
Vệ Thiên Thanh đáp.
Nhưng người này sai người đến nghe lén ta và Sở Vệ tướng nói chuyện, bị chúng ta phát hiện đuổi theo, lúc bắt được hắn đã chết trên đường.
Chết trên đường?
Triệu Quảng Khánh hơi giật mình:
Vệ đại nhân, chẳng lẽ…
Không phải là chúng ta giết chết, mà là trúng độc chết.
Vệ Thiên Thanh đặt mông ngồi xuống, Triệu Quảng Khánh lúc này mới đưa tay mời Sở Hoan ngồi xuống, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
Vệ Thiên Thanh nhìn chằm chằm bào Triệu Quảng Khánh hỏi:
Gã dừng một chút, nhíu mày nói:
Triệu Quảng Khánh không nói hai lời, lập tức kêu lên:
Người hầu lĩnh mệnh đi ngay.
Triệu Quảng Khánh đợi người rời khỏi, lập tức nhíu mày hỏi:
Y cầm lấy bình rượu, mở ra, rót vào hai cái chén. Sở Hoan đã đứng dậy, cầm lấy vò rượu, tự mình rót. Hắn dù sao cũng là Vệ tướng mà Vệ Thiên Thanh và Triệu Quảng Khánh chức quan cao hơn nhiều, tất nhiên hắn phải rót rượu mời.
Vệ Thiên Thanh kể:
Triệu Quảng Khánh thở dài:
Y bất giác giật mình:
Sở Hoan lên tiếng:
Người nọ không phải bị đá chết, mà là trúng độc.
Trúng độc?
Triệu Quảng Khánh vẻ măt mờ mịt, hiển nhiên thấy rất mơ hồ, hỏi tiếp:
Vệ Thiên Thanh chậm rãi:
Triệu Quảng Khánh nâng chén rượu lên, cười khổ:
Y thản nhiên cười:
Nói xong, chén rượu đã đưa đến miệng, định uống cạn.
Sở Hoan nheo ánh mắt lại, Vệ Thiên Thanh đã lạnh lùng:
Triệu Quảng Khánh ngẩn người, buông chén rượu, không hài lòng nói:
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
Ta chỉ sợ Triệu đại nhân uống xong chén rượu này, thì ngay cả cửa ải cuối năm nay cũng không qua được.
Vệ đại nhân, cơm có thể ăn bậy, lời xin đừng nói lung tung.
Triệu Quảng Khánh trở nên biến sắc, cả giận:
Vệ Thiên Thanh lắc đầu:
Chúng ta không lo Triệu đại nhân hạ độc chúng ta, mà lo có người muốn hạ độc ngài.
Hạ độc bản quan?
Triệu Quảng Khánh giật mình:
Y lập tức xua tay cười ha hả:
Y cười cười, hiển nhiên là vô cùng nghi ngờ lời nói của Vệ Thiên Thanh.
Vệ Thiên Thanh thở dài:
Triệu Quảng Khánh cười nói:
Y vừa cười to vừa kêu người mang tới cây ngân châm:
Nói xong, y dùng ngân châm quấy vào chén rượu, cười nói:
Y còn chưa nói hết câu, đã im bặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trong sự chứng kiến của mấy người, ngân châm đã biến thành màu đen.
Triệu Quảng Khánh ngây người, trán toát mồ hôi lạnh, lập tức giận tím mặt, đập bàn thật mạnh, lạnh lùng nói:
Người tới, lập tức đi bắt Đoạn Tuân lại đây cho bản quan.
Đại nhân, đã phái người đi làm.
Ngươi dẫn người đi, trói hắn lại đây.
Triệu Quảng Khánh vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ:
Y đứng dậy, bởi vì phẫn nộ mà vẻ mặt biến dạng, nhìn thấy bên cạnh có món đồ cổ, hung hăng cầm lên, ném mạnh xuống đất, món đồ kia vỡ tan.
Triệu Quảng Khánh há miệng thở dốc, sau một lát, rốt cuộc nhận ra mình thất thố, xoay người lại ngồi xuống, cười khổ:
Y lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, lập tức nhíu mày nói:
Vệ Thiên Thanh nghiêm mặt nói:
Triệu Quảng Khánh lo nghĩ, rốt cuộc lắc đầu nói:
Y dừng một chút, nói tiếp:
Vệ Thiên Thanh nắm chặt tay lại nói:
Quả nhiên là thế!
Sao?
Triệu đại nhân, ngài cũng biết, Hắc Thủy sơn tàng trữ một lượng binh khí không nhỏ.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
Triệu Quảng Khánh thở dài:
Y hơi trầm ngâm, vẻ mặt ngưng trọng nói:
Y thái độ đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng không thể tin nổi chuyện này.
Đoạn Tuân hiện giờ đảm nhiệm Thiên hộ Thông châu doanh, chỉ cần làm việc chăm chỉ, lại có Triệu Quảng Khánh nâng đỡ, ngày sau chắc chắn có cơ hội thăng chức. Nhưng gã lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, âm thầm câu kết với Hắc Thủy sơn, việc này đến tột cùng có nguyên do gì?
Vệ Thiên Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Triệu Quảng Khánh gật đầu:
Không quá lâu, chợt nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng bước chân, người được sai đi gọi triệu Đoạn Tuân đã quay lại. Triệu Quảng Khánh lập tức đứng dậy hỏi:
Tôi tớ đáp:
Đại nhân, Đoạn Thiên hộ… không thấy đâu. Tiểu nhân đã đi lục soát quý phủ tìm người. Nhưng quý phủ chỉ còn chừng mười người hầu, thê nhi cũng không còn tung tích.
Cái gì?
Triệu Quảng Khánh thất sắc.
Vệ Thiên Thanh đứng dậy trầm giọng:
Chẳng lẽ hắn đã bỏ trốn?
Tiểu nhân cũng có hỏi thăm, hôm qua, khi trời còn chưa sáng, thê nhi của Đoạn Thiên hộ đã rời khỏi.
Người hầu bẩm báo:
Triệu Quảng Khánh cả giận:
Y chi tay ra ngoài cửa lạnh giọng nói:
Tôi tới vội vàng lui ra.
Triệu Quảng Khánh quay người lại, giận phát run:
Trong mắt y sát khí bốc lên:
Y dừng lại, gọi tôi tớ đến, chỉ bảo: