Tố Nương đi ra, đầu Diệp Thế Phúc cúi xuống thấp hơn, Uyển Tỷ Nhi cũng hơi xấu hổ, vội vàng nói:
Tố Nương cười lạnh nói:
Uyển Tỷ Nhi hiển nhiên cũng là người chịu cúi đầu, đứng dậy nói:
Tố Nương lạnh lùng nói:
Nhị lang là em chồng ta không sai, nhưng ngươi cũng không phải đại tẩu của ta, tự nhiên không có tư cách gọi!
Ồ!
Uyển Tỷ Nhi cũng xoa thắt lưng, nói:
Tố Nương đáp:
Trên mặt nàng lộ ra vẻ giận dữ:
Sở Hoan nghe Tố Nương nói vậy, đột nhiên hiểu được cái gì, nhíu mày lại.
Diệp Thế Phúc cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt co giật, thở dài:
Muội tử, đều là lỗi của đại ca, muội… muội đừng oán đại tẩu của muội, muội muốn trách thì trách ta… !
Ta đương nhiên trách huynh.
Đôi mắt Tố Nương đỏ lên:
Nói tới đây, Tố Nương xoay người sang chỗ khác, thân thể mềm mại run rẩy, nhìn qua vô cùng thương tâm.
Sở Hoan nhìn trong mắt, trong lòng rõ ràng, tuy rằng Tố Nương vô cùng oán hận đối với Diệp Thế Phúc, nhưng vẫn có tình cảm huynh muội, tâm tình nhất định vô cùng phức tạp.
Đôi mắt Diệp Thế Phúc đỏ lên, nói:
Gã đứng dậy, nhìn Sở Hoan, nói:
Nói tới đây, gã lắc đầu, xoay người liền đi.
Uyển Tỷ Nhi vội vàng nói:
Ngươi muốn đi đâu?
Về nhà!
Hiện sao sao mà về sao?
Uyển Tỷ Nhi nóng nảy:
Lúc này Diệp Thế Phúc cũng không để ý tới, chỉ bước ra bên ngoài. Tố Nương cũng không nhìn gã, nhưng thân thể mềm mại run rẩy, Sở Hoan thầm than trong lòng, tiến tới giữ chặt Diệp Thế Phúc một phen, nói:
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Liễu béo đã mang theo một đống đồ vật trở về, lớn tiếng nói:
Sở Hoan nói:
Lúc này Liễu béo mới đưa đồ vật ra hậu viện, Sở Hoan nói với Tố Nương:
Ý tứ là muốn Tố Nương đi làm cơm.
Tố Nương không nói lời nào, trở lại phòng mình, xem ra bữa cơm này nàng không muốn làm.
Sở Hoan cười bất đắc dĩ, Uyển Tỷ Nhi cũng cười tủm tỉm nói:
Mụ lắc mông tự mình đi vào hậu viện.
Sở Hoan lôi kéo Diệp Thế Lúc ngồi xuống lần nữa, rất nhanh Liễu béo trở lại từ hậu viện, lấy bạc còn thừa ra, nói:
Trong lòng gã chỉ hy vọng Sở Hoan tùy tay thưởng cho mình. Sở Hoan lại nhận bạc, để vào trong ngực, nói:
Liễu béo thấy Sở Hoan nhận lại bạc, hơi thất vọng, nghe Sở Hoan lưu gã lại ăn cơm, lập tức vui mừng lên. Dù sao thức ăn là gã mua, biết vô cùng phong phú, không có bạc, có thể ăn ngon một chút cũng tốt, gã nói:
Đại nhân, ta đi giúp đỡ, mổ cá thái thịt ty chức rất lành nghề.
Vất vả.
Sở Hoan gật đầu nói.
Liễu béo vui vẻ nói:
Gã vui vẻ mà đi.
Sở Hoan thấy Diệp Thế Phúc đầy bụng tâm sự, ngồi bên cạnh gã, thấp giọng nói:
Diệp Thế Phúc thở dài:
Gã lại thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này Sở Hoan đã hiểu được ân oán của hai huynh muội này.
Diệp Thế Phúc cưới Uyển Tỷ Nhi, được phụ thân Uyển Tỷ Nhi truyền lại cửa hàng dầu, cũng bởi như thế, lại thêm Diệp Thế Phúc nhát gan yếu đuối, ngay từ đầu Diệp Thế Phúc ở trong nhà đã không có quyền lực nói chuyện, hơn nữa không có một chút quyền khống chế đối với gia đình và tài sản, cho nên lúc Tố Nương gặp nạn, Diệp Thế Phúc lòng có dư mà lực không đủ, hoặc là bởi vì Uyển Tỷ Nhi cũng không phải vô cùng ghiếu thuận đối với phụ thân Tố Nương, lúc này mới khiến huynh muội kết thù oán.
Diệp Thế Phúc thở dài:
Gã nhìn Sở Hoan nói:
Chợt nghe bên cạnh truyenf đến tiếng bước chân, là Như Liên đi ra từ trong phòng mẫu thân, thấp giọng nói:
Tiểu ni cô không mặc áo ni, trái lại có vẻ động lòng người, Sở Hoan cười nói:
Vừa trở về, mấy ngày này sống tốt chứ?
Tốt.
Như Liên gật đầu, thấp giọng nói:
Hiện giờ, nàng không xưng Sở Lý thị là “bà bà”, mà xưng là “Sở mụ mụ”, Sở Hoan đứng dậy nói:
Hắn tới phòng mẫu thân, Sở Lý thị nằm ở trên giường, dịu dàng nói:
Nhị lang, con đã trở lại?
Vâng!
Sở Hoan ngồi bên người mẫu thân:
Sở Lý thị lại cười nói:
Bà thấp giọng nói:
Có phải đại ca, đại tẩu nàng tới nhà hay không?
Vâng!
Sở Hoan gật đầu.
Sở Lý thị ngẫm nghĩ một chút, thở dài:
Sở Hoan nhíu mày nói:
Hiện giờ bọn họ rất khó khăn?
Cậu gia con không biết chi tiết, cũng không nói rõ ràng.
Sở Lý thị khẽ thở dài:
Sở Hoan gật đầu, giơ tay đắp chăn lại cho mẫu thân, dịu dàng nói:
Lúc cơm chiều, Tố Nương cũng không qua, Như Liên lại hầu hạ Sở Lý thị dùng cơm, trên bàn cơm ngoại trừ vợ chồng Diệp Thế Phúc, chỉ có Sở Hoan và Liễu béo.
Không thể không nói, Uyển Tỷ Nhi này cũng có một tay làm bếp khéo, làm đồ ăn hương sắc đều đủ, Liễu béo cũng không khách khí, ăn ăn uống uống, vô cùng thích ý, nhưng Uyển Tỷ Nhi trên bàn cơm cảm thán nói:
Liễu béo tước miếng thịt bò, nói:
Ánh mắt Uyển Tỷ Nhi sáng lên, nói:
Còn có hậu hoa viên? Vậy nhất định không rẻ đi?
Đương nhiên không rẻ.
Liễu béo uống vài ly rượu, hưng phấn lên:
Sở Hoan liếc nhìn gã, nói:
Liễu béo không dám nhiều lời, vội vàng im miệng.
Uyển Tỷ Nhi vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:
Sở Hoan ngẩn ra.
Uyển Tỷ Nhi cười tủm tỉm nói:
Sở Hoan cười nói:
Uyển Tỷ Nhi lại dường như cho là thật, nói:
Diệp Thế Phúc nhíu mày, ho khan một tiếng, ra hiệu Uyển Tỷ Nhi không cần nhiều lời. Uyển Tỷ Nhi lườm gã một cái, nói:
Sở Hoan vội nói:
Đại tẩu, ăn nhiều đồ ăn, về sau nếu cần đại ca, đại tẩu hỗ trợ, ta tự nhiên sẽ mở miệng.
Quyết định vậy đi.
Uyển Tỷ Nhi vui vẻ nói:
Sau khi cơm nước xong, Liễu béo muốn rời đi, Sở Hoan rốt cuộc gọi gã tới, lấy ra 20 lạng bạc, nói:
Liễu béo nhận bạc, mừng rỡ như điên, ngày trông đêm mong, chuyện tốt rốt cuộc rơi xuống, gã lại quyết định phải đi theo Sở Hoan, thề với trời nói:
Gã vô cùng vui vẻ mặt mày hớn hở mà đi, trên đường cưỡi ngựa ca hát, tuy rằng trời đông giá rét, nhưng toàn thân gã vẫn ấm áp.
Đêm này hai vợ chồng Diệp Thế Phúc liền lưu lại nghỉ tạm, Tố Nương vẫn không có đi ra. Sáng sớm ngày tiếp theo, Sở Hoan thuê một chiếc xe ngựa, cũng muốn đích thân đưa hai người về thị trấn, cũng không phải hắn nhất định muốn đưa hai người, chỉ là qua ba bốn ngày nữa chính là đêm 30, về huyện thành đón Lý phu tử tới mừng năm mới, Tố Nương cũng không ra cửa.
Tới huyện thành, Sở Hoan đưa hai người về nhà trước, lấy 30 lạng bạc, chỉ nói là ý tứ Tố Nương, số bạc này dùng để xem bệnh cho Diệp Thế Phúc. Diệp Thế Phúc thẹn trong lòng, kiên quyết không thu, Sở Hoan khuyên vài câu, giao bạc cho Uyển Tỷ Nhi. Uyển Tỷ Nhi mặt mày hớn hở, liên tục khen Sở Hoan có lương tâm, lại nói vài lời muốn đi làm công cho Sở Hoan, Sở Hoan chỉ có thể hàm hồ đáp ứng về sau nếu có thể sẽ mời bọn họ giúp đỡ.
Rời khỏi vợ chồng Diệp Thế Phúc, hắn đi đón Lý phu tử về phủ thành.