Sở Hoan lại cười nói:
Doanh Nhân vui vẻ nói:
Trong mắt gã lóe sáng, giống như tìm được cứu tinh vậy.
Sở Hoan cũng không lập tức đáp ứng, lắc đầu nói:
Doanh Nhân lập tức nói:
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, một bộ rất u buồn, rốt cuộc nói:
Doanh Nhân nhíu mày, Tôn Đức Thắng lại không có bao nhiêu tin tưởng đối với Sở Hoan, khuyên nhủ:
Hiện giờ gã cũng nghĩ, tuy rằng quan viên địa phương không có mấy người biết Tề Vương đã đến, nhưng Tổng đốc phủ Vân Sơn Kiều Minh Đường lại biết, thật sự không được, mình liền đi tìm Kiều Minh Đường, Kiều Minh Đường là Tổng đốc một đạo, bỏ ra ba bốn ngàn lạng bạc hẳn không phải việc gì khó.
Doanh Nhân đã mắng gã:
Gã lại hỏi:
Tôn Đức Thắng thấy trên mặt Doanh Nhân có vẻ tức giận, nào dám nhiều lời, vội vàng lấy ngân phiếu của mình từ trong tay áo, vẻ mặt đau khổ nói:
Doanh Nhân tiếp nhận, lại chỉ có hơn hai trăm lạng bạc, đưa ánh mắt nhìn Phùng Ngọ Mã vẫn giống như tảng đá, Phùng Ngọ Mã đã tự giác lấy một gói bạc từ trong ngực ra, nói:
Doanh Nhân buồn rầu lên, nghĩ tới cái gì, lấy ban chỉ ra từ trong lòng, ban chỉ thật lớn, ánh sáng lục yếu ớt, trong suốt, vừa thấy chính là nhất lưu. Tôn Đức Thắng thấy gã lấy ban chỉ ra, giật mình kinh hãi, không dám nói chuyện, Doanh Nhân hung hăng trừng mắt nhìn gã, sau đó đưa ban chỉ tới trước mặt Sở Hoan, nói:
Gã đều giao túi tiền và ngân phiếu hơn hai trăm lạng ngân phiếu của Tôn Đức Thắng cho Sở Hoan.
Sở Hoan do dự một chút, nhận vào tay, Tôn Đức Thắng đã thấp giọng nói:
Gã nhìn chằm chằm mặt Sở Hoan, lại nhìn ban chỉ, vẻ mặt hung ác.
Gã rõ ràng, chiếc ban chỉ này là lúc Doanh Nhân mười sáu tuổi, Hoàng đế Bệ hạ tặng Doanh Nhân làm lễ vật, vô cùng quý báu, bỏ qua ý nghĩa, chỉ giá trị của ban chỉ này, ít nahats cũng giá trị hai ba nghìn lạng bạc.
Sở Hoan nghe Tôn Đức Thắng nói như vậy, đưa tay về phía trước buông lỏng, nói:
Doanh Nhân quay đầu một cước đá lên người Tôn Đức Thắng, thấp giọng mắng:
Gã cười nói với Sở Hoan:
Sở Hoan do dự một chút, hơi vuốt cằm, lúc này quả thật có vài phần hiểu biết đối với Doanh Nhân, tuy rằng tính hình Doanh Nhân hơi ngang ngược kiêu ngạo, nhưng có một điểm tốt, chính là lúc để người ta làm việc, vẫn có thể cho người khác đầy đủ tín nhiệm.
Mấy người lên lầu một lần nữa, thật ra Ngọc Hồng Trang luôn ở sau cửa nhìn chằm chằm bên này, thấy đám người Sở Hoan quay lại, liền ra đón, mang theo một làn gió thơm, khuôn mặt cười kia vẫn quyến rũ như vậy. Nàng cười quyến rũ, gợi cảm câu hồn, môi đỏ mọng khẽ mở, ỏn ẻn nói:
Doanh Nhân mang theo mấy người qua, nói:
Dung mạo Ngọc Hồng Trang tựa như gió xuân, cười ha ha duyên dáng nói:
Mấy người trở về gian phòng kia, Hoàng Như Hổ vẫn ngồi ở đó, thấy mấy người Doanh Nhân tiến vào, đứng dậy chắp tay cười nói:
Doanh Nhân ngồi xuống vị trí bên cạnh, nhường ra vị trí ghế dựa đối diện Hoàng Như Hổ, nói:
Sở Hoan cũng không khách khí, ngồi xuống, chắp tay cười nói:
Hoàng Như Hổ nhíu mày, quăng ánh mắt về phía Ngọc Hồng Trang. Ngọc Hồng Trang phong tình vạn chủng lắc mông đi tới, cười quyến rũ nói:
Mắt đẹp của nàng đảo quanh, nhìn đống tài vật trong tay Sở Hoan, cười nói:
Sở Hoan đều thả những thứ trong tay ra, Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã cộng lại chẳng qua ba trăm lạng bạc, tuy nhiên chiếc ban chỉ kia vô cùng bắt mắt, Sở Hoan chỉ vào ban chỉ nói:
Hồng Ngọc Trang cầm lên, cẩn thận đánh giá một hồi, mới nói:
Nàng thả xuống, nói:
Sở Hoan cười ha ha nói:
Ngọc Hồng Trang cười ha ha nói:
Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt quyến rũ cong lên, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ, muốn câu hồn bao nhiều có bấy nhiêu câu hồn. Tuy rằng định lực Sở Hoan không kém, nhưng đối mặt với báu vật như thế, trong lòng cũng rung động, nhưng nháy mắt định thần, chỉ vào tài vật trên bàn nói:
Nói tới đây, hắn đột nhiên lấy một chiếc túi to từ trong lòng ra, đặt lên bàn nói:
Ngọc Hồng Trang cười quyến rũ nói:
Tròng mắt nàng đảo quanh, tư thế xinh đẹp, hỏi:
Sở Hoan cười nói:
Hoàng Như Hổ cười ha ha hai tiếng, chẳng qua ánh mắt cũng đã mất tự nhiên. Sở Hoan bình tĩnh, vừa thấy không phải là dê béo như Doanh Nhân, lại càng không phải là dân cờ bạc vừa thấy loại đánh cuộc này liền hưng phấn kích động.
Gã cười gượng hai tiếng, nói:
Gã cũng đề phòng, đẩy cốc đánh bạc về phía Sở Hoan, nói:
Sở Hoan lắc đầu, đẩy cốc trở về, cười nói:
Hắn lại hỏi:
Hoàng Như Hổ không nói gì, Ngọc Hồng Trang đã cười nói:
Tiếng cười của nàng cực kỳ dễ nghe, dịu dàng mềm mại, khiến người ta tê dại, hơn nữa mỗi lần cười lên, bộ ngực sữa run rẩy, trang điểm xinh đẹp, thật sự là báu vật mê chết người không đền mạng.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, bình tĩnh, nâng tay nói với Hoàng Như Hổ:
Hoàng Như Hổ cười ha ha, lấy cốc qua, giống như vừa rồi, trước đè cốc trên bàn quơ quơ, sau đó cần lấy lắc lắc bên tai, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng đặt lên bàn, cười nói:
Gã mở cốc ra.
Doanh Nhân vốn là ngồi, lúc này không kìm nổi tiến lên nhìn vào trong cốc, nhìn thấy điểm, trở nên biến sắc, thất thanh nói:
Gã lập tức hơi tuyệt vọng.
Thua bốn năm ngàn lạng bạc không phải chuyện lớn long trời lở đất gì, nhưng thua cả ban chỉ Hoàng đế Bệ hạ đích thân tặng, vậy quả thật là chuyện lớn.
Hoàng Như Hổ nhìn thoáng qua, cười nói:
Đừng xem gã gã lắc ra ba số sáu, thật ra chuyện này cũng không phải đơn giản, cho dù là tay già đời sòng bạc, dưới tình huống không chơi bẩn, muốn lắc ra ba con sáu, cũng chỉ nắm chắc năm sáu thành.
Đối mặt Sở Hoan, Hoàng Như Hổ quả thật không chơi bẩn, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật đánh cuộc bản thân khổ luyện, chỉ cần lực đạo và tốc độ thậm chí là hỏa hậu hơi thiếu một chút, điểm số bên trong sẽ khác nhau rất lớn.
Có thể lắc ra báo tử, Hoàng Như Hổ đối với mình vẫn rất vừa lòng, tuy rằng Sở Hoan đối diện nhìn qua không phải dễ chơi, nhưng Hoàng Như Hổ cũng không biết người này thật sự có thể dễ dàng lắc ra điểm lớn, hơn nữa còn phải dựa vào kỹ thuật đánh cuộc lắc ra báo tử, lại vô cùng khó khăn, huống chi ngay dưới mắt mình, vị Sở công tử trước mắt này chỉ cần hơi chơi bẩn một chút, liền có thể bị mình nhìn ra.
Gã cũng tin tưởng, Sở Hoan chắc chắn không dám chơi bẩn ngay trước mắt mình.
Doanh Nhân cảm giác thân thể như nhũn ra, ủ rũ ngồi trở về lần nữa, tuy rằng còn có đường sống cuối cùng, nhưng gã vẫn không nghĩ tới Sở Hoan thật sự có thể nắm lấy cơ hội sống cuối cùng này.
Hoàng Như Hổ lâng tay lên, nói:
Sở Hoan gật đầu cười nói:
Hoàng Như Hổ đẩy cốc lại nói:
Sở Hoan thản nhiên cười, vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên cốc. Đã thật lâu hắn không có đụng vào cốc đánh bạc, hơn nữa cốc đánh bạc này hoàn toàn khác với loại hắn từng động tới, thứ trước mắt này có vẻ phong cách cổ xưa, mà thứ mình đụng vào trước đây, quả thật ván bài cao nhất.
Kiếp trước làm điều tửu sư ở quán rượu, một hạng kỹ năng trong đó chính là luyện lắc xúc xắc, mà tính tình hắn bất kể làm chuyện gì đều rất toàn tâm, cho dù là nắm đó lắc xúc xắc, tại trận đấu nhân viên bên trong quán rượu, hắn vẫn là số một.
Nhân viên trong quán rượu đều là cao thủ lắc xúc xắc, mà Sở Hoan lại là cao thủ trong cao thủ.
Hắn thật không ngờ, đi vào kiếp này, không ngờ có một ngày mình sẽ nắm lại nghiệm cũ, một lần nữa đụng vào ván bài như vậy, tuy rằng hoàn toàn khác với thứ mình đã chạm tới, nhưng thời điểm tay hắn chạm vào cốc đánh bạc, dường như là bằng hữu gặp gỡ đã lâu, lại dường như là vuốt ve da thịt tình nhân, không ngờ trong mắt hiện ra tia sáng kỳ dị.