Lâm Lamg hai mắt đẫm lệ, Sở Hoan vừa mới lau đi, liền có giọt mới lăn xuống. Đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn Sở Hoan, tuy rằng vành mắt đỏ lên, nhưng con ngươi vẫn mang theo thần thái, lê hoa đái vũ, hơi chứa ý cười, rung động lòng người, nhẹ giọng nói:
Sơn Hoan ôn nhu cười nói:
Lâm Lang lắc đầu nói:
Thân thể mềm mại của nàng dán vào Sở Hoan, chỉ cảm thấy đặc biệt ấm áp, có cảm giác đặc biệt an toàn.
Sở Hoan nghe Lâm Lang nói như vậy, buông bờ em thon bé của Lâm Lang ra, nắm bàn tay nhỏ bé kéo Lâm Lang tới bên cạnh bàn, nói:
Lâm Lang tới bên cạnh bàn, chỉ thấy trên bàn đặt mấy trang giấy, Sở Hoan đã nói:
Lâm Lang chớp con mắt xinh đẹp, hỏi:
Sở Hoan nói:
Chế như thế nào? Không phải đã từng nói phương pháp phối chế cho nàng rồi sao?
Không phải không phải.
Lâm Lang khoát tay áo, bộ dáng vũ mị xinh đẹp:
Sở Hoan cười nói:
Lâm Lang vội vàng gật đầu, Sở Hoan nắm bàn tay nhỏ bé, bóng loáng mềm nhẵn của Lâm Lang, cười nói:
Không gấp, chờ ta chậm rãi dạy nàng. Thật ra món thủ nghệ này gọi là điểu tửu thuật!
Điều tửu thuật?
Sở Hoan gật đầu nói:
Lâm Lang cái hiểu cái không, suy nghĩ của nàng vẫn cảm thấy rượu ngon là tinh khiết, nhìn về rượu ngon Sở Hoan dùng các loại rượu phối chế ra dựa theo tỉ lệ nghiêm khắc, tuy nàng mơ hồ rõ ràng thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy trong đó vô cùng phức tạp.
Sở Hoan ngồi xuống, thuận tay ôm Lâm Lang vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, phong đồn no đủ đàn hồi đẫy đà ngồi trên đùi, Sở Hoan cảm thấy thoải mái nói không nên lời, chỉ vào cách điều chế trên giấy, nói:
Lâm Lang bị Sở Hoan ôm vào lòng, trên mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn hỏi:
Sở Hoan nghe vậy, con mắt sáng ngời, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ghé sát bên tai Lâm Lang, ngửi thấy mùi thơm mê người phát ra trên người nàng, nhẹ nhàng nói:
Lâm Lang nghĩ nghĩ, mới gật đầu:
Tiếng cuối cùng của nàng, mang chút rên rỉ, là Sở Hoan ôm thân thể đẫy đà xinh đẹp của nàng, hơi không nhịn được, một tay dĩ nhiên trượt vào vạt áo của Lâm Lang, cách yếm mà nắm lấy bộ ngực đầy đặn kia.
Toàn thân Lâm Lang nóng lên, mị nhãn như tớ, thân thể cũng hơi ngượng ngùng mà giãy dụa, phong đồn vặn vẹo, nhưng lại khiến Sở Hoan càng thêm thoải mái.
Sở Hoan một tay nắm phong đồn Lâm Lang, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm thụ tính đàn hồn kinh người, trên mặt nghiêm trang nói:
Lâm Lang chấp bút, hơi suy tư, lấy ra một tờ giấy, viết mấy ký hiệu bên trên. Sở Hoan nhìn xem, chỉ thấy trên đó viết các loại số 8, 3, 1, 7, mỉm cười gật đầu nói:
Lâm Lang buông bút, hơi ngượng ngập nói:
Sở Hoan nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói:
Đây là chữ số Ả Rập!
Chữ số Ả Rập?
Lâm Lang vẻ mặt mờ mịt.
Sở Hoan cười nói:
Hắn dừng một chút, mới nói:
Lâm Lang nghiêm nghị nói:
Sở Hoan nói:
Lâm Lang đột nhiên ôm lấy cổ Sở Hoan, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nhưng vẫn nói:
Sở Hoan ôm lấy eo nhỏ của Lâm Lang, cười nói:
Lâm Lang biết hắn đang nói giỡn, hé miệng cười nói:
Khóe miệng Sở Hoan lại cười tà tà, nói:
Lâm Lang cảm thấy ánh mắt Sở Hoan hơi khác thường, nhịn không được vặn vẹo thân thể, gắt giọng:
Trong giây lát nàng cảm thấy váy bị nhấc lên, giật mình nói:
Thùy tai lóng lánh đột nhiên nóng lên, đã bị Sở Hoan nhẹ nhàng cắn trong miệng, loại cảm giác kích thích khác thường này lập tức khiến toàn thân Lâm Lang mềm nhũn.
Lâm Lang cảm thấy váy của mình bị nhấc lên, Sở Hoan nhìn như ôn nhu kỳ thực hết sức nhanh chóng mà nhẹ nhàng kéo tiết khố của mình xuống, hai mảnh phong đồn tròn vo đầy đặn liền lộ ra hơi lạnh, Lâm Lang vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi trong lòng, run giọng nói:
Nàng chưa nói hết lời, đã cảm thấy một thứ cứng rắn nóng bỏng trượt tới phong đồn của nàng.
Lâm Lang vòng qua cổ Sở Hoan, cảm giác được thứ cứng rắn kia đã chậm rãi chen vào chỗ mềm mại nhất của mình, trong miệng nhịn không được bắt đầu rên nhẹ. Nàng lập tức cảm thấy thân thể Sở Hoan động, một khoái ý xông tới, trên mặt Lâm Lang liền đỏ lên, nghiến chặt hàm răng, loại khoái cảm này khiến nàng không kìm được lòng mà phối hợp lại. Ngồi trên người Sở Hoan, phập phồng cao thấp, phong đồn nàng vừa trắng vừa tròn, to lớn vểnh lên, bóng loáng, tiếng rên nhẹ nhàng câu hồn vang lên bên tai Sở Hoan, lại khiến cho người ta tiêu hồn thực cốt, càng kích thích Sở Hoan xúc động.
...
...
Mấy ngày nay vì chuyện bình chọn ngự tửu, Sở Hoan ban ngày trực gác, buổi tối liền ở lại Tô phủ, đã vài ngày chưa về nhà, xxx với Lâm Lang xong, ăn tối tại Tô phủ, liền về trong nhà.
Hai ngày không gặp, Tố Nương nhìn qua tựa hồ càng thêm xinh đẹp, vậy mà bắt đầu thoa phấn trang điểm, trước kia nàng sống nương tựa với Sở Lý thị, ngay cả cuộc sống cũng thành vấn đề, càng không cần nói tới trang điểm ăn mặc.
Hiện giờ cơm áo không lo, mỗi ngày phần lớn là rảnh rỗi, nữ nhân một khi âm no giải quyết lại có thời gian, tự nhiên sẽ tốn thời gian vào cách ăn mặc.
Tố Nương trái lại cũng không trang điểm đậm, chính nàng cũng không tiếp nhận được, chỉ là theo đề nghị của Như Liên, hơi thoa phấn trang điểm, nàng vốn có vẻ đẹp chất phác tự nhiên, trang điểm thêm một chút, lại càng tăng thêm vài phần nữ nhân, cũng lộ ra vẻ vũ mị.
Sở Hoan liếc mắt liền nhìn ra Tố Nương đánh phấn, tự nhiên cũng nhìn ra Tố Nương tăng thêm vài phần vũ mị phong tình, cũng không dám nhìn nhiều, cũng không dám biểu hiện ra điều gì, đi thẳng trở về phòng.
Tố Nương thấy Sở Hoan mặt không biểu tình, trong lòng hơi thất vọng, vốn cho rằng mình đã thay đổi, cho dù Sở Hoan không nói gì, trên mặt cũng sẽ biểu lộ ra một ít thần thái, nhìn như không thấy như vậy, lại khiến cho Tố Nương rất tổn thương trong lòng, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta trang điểm một chút cũng không xinh đẹp ra chút nào? Tiểu muội còn nói hiện giờ ta xinh đẹp hơn nhiều... !” Tròng mắt xinh đẹp chuyển vòng, lập tức chắn răng, thầm oán hận trong lòng: “Đích thị là chuyện Lữ đạo trưởng nói ứng nghiệm rồi... Đào hoa kiếp, Đào hoa kiếp... Nhị lang sợ là bị mê hoặc rồi... !” Nàng chỉ cảm thấy chuyện này rất không ổn.
Sở Hoan đi vào trong phòng, đã thấy Như Liên đang cầm kim thêu may cái gì, nghe được tiếng bước chân, Như Liên ngẩng đầu, chứng kiến Sở Hoan, lập tức đứng dậy, vui mừng nói:
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, đỏ mặt lên, giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Sở Hoan cười tủm tỉm nói:
Như Liên cúi đầu, nhẹ giọng nói:
Đột nhiên nàng nghĩ tới Phật gia cấm nói dối, cuối cùng lấy đồ vật sau lưng ra, xấu hổ đỏ mặt nói:
Sở Hoan nhận lấy nhìn xem, chỉ thêu một nửa, tựa hồ là một bức Mẫu Đơn đồ, tuy nói cẩn thận, nhưng là mới học, quả thật cực kỳ thô ráp, Sở Hoan cười nói:
Như Liên khẽ giật mình, lập tức có chút vui mừng nói:
Nàng chỉ sợ mình thêu kém cỏi, Sở Hoan nhìn không ra cái gì.
Tố Nương đi vào trong phòng, thấy Sở Hoan đang nói chuyện với Như Liên, cũng không liếc mình, cảm thấy tình thế hơi nghiêm trọng, lắc eo nhỏ đi vào phòng mình.
Sở Hoan ngồi xuống nói:
Như Liên được cổ vũ, Lập tức có tin tưởng, dùng sức gật đầu nói:
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, lúc này Tố Nương đã mặc một bộ áo gấm màu trắng đi ra, tới trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan vẫn đang nói chuyện với Như Liên:
Tố Nương thấy mình thay một bộ quần áo Sở Hoan cũng không liếc nhìn, nhịn không được ho khan hai tiếng, cố ý nói:
Sở Hoan rốt cuộc quay đầu thoáng nhìn nói:
Tố Nương nghe vậy, thiếu chút nữa tức chết, trong lòng âm thầm mắng Sở Hoan một câu, nhưng thấy Sở Hoan nhìn về phía mình, cố ý vỗ nhẹ quần áo, nhìn như tùy ý mà hỏi thăm:
Thật ra nàng muốn hỏi mình mặc bộ quần áo này có đẹp mặt hay không, trogn mắt tràn ngập chờ mong, Sở Hoan cười nói:
Tố Nương vừa tức vừa vội trong lòng, hận không thể đi lên bóp chết Sở Hoan.