Cửa chính đóng lại một lần nữa, Doanh Nhân nhíu mày, Phùng Ngọ Mã đang muốn tiến lên, Doanh Nhân giơ tay ngăn lại, lắc đầu nói:
Qua không bao lâu, quả nhiên nghe được tiếng bước chân lại vang lên sau cánh cửa, cửa chính lập tức bị mở ra, người sẹo đao lúc này không chỉ mở một khe hở, mà mở hoàn toàn cửa chính, sau đó mang theo đèn lồng đứng qua một bên:
Vươm Hàm nhìn về phía Sở Hoan, thấy Sở Hoan gật đầu, lập tức dần Liễu béo và vài tên binh sĩ Cấm Vệ Quân dẫn đầu đi vào. Sau cửa chính, là một đình viện, một mảnh tiêu điều, không hề mỹ cảm. Sau khi đám người Vương Hàm đi vào, quan sát chung quanh một lần, xác định không có mai phục, lúc này mới gật đầu với ngoài cửa. Lúc này Doanh Nhân mới cất bước vào trong viện trong vòng vây của mọi người.
Vào trong viện, Phùng Ngọ mã lập tức ra thủ thế, để lại bốn gã binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân gác ngoài cửa lớn Trung Nghĩa Trang, gã lại để người khác đi vào trong viện, phân phố đan xen, chỉ trong nửa khắc liền đảm bảo Doanh Nhân ở giữa sẽ không bị đánh lén.
Doanh Nhân vào trong viện, đánh giá một phen, lúc này mới quay đầu nhìn về người sẹo đao mang đèn lồng trắng, hỏi:
Người sẹo đao lắc đầu nói:
Trang chủ đang chờ.
Ở nơi nào?
Doanh Nhân vội hỏi:
Người sẹo đao hơi khom người nói:
Sở Hoan bỗng nhiên hỏi:
Người sẹo đao liếc Sở Hoan một cái, đáp:
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nỏi:
Gã nói với Sở Hoan:
Hai người đáp ứng, người sẹo đao liền mang theo đèn lồng dẫn đường phía trước, Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã một trái một phải đi theo. Lý Mão Thỏ cũng ra hiệu bằng mắt, bốn gã Giáo úy Thần Y Vệ đi theo xa xa.
Theo con đường mòn đi sâu vào trong tòa nhà, gió đêm từng trận, âm khí dày đặc, đi vào trong một viện nhỏ, người sẹo đao dẫn mấy người đi vào một gian phòng đèn sáng trong viện.
Trên đường đi qua, đều tối đen như mực, cô đèn nơi này vô cùng bắt mắt.
Trong viện vô cùng lạnh lẽo, người sẹo đao đi đến trước cửa, thấp giọng nói:
Nói xong, gã đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Tiếng cạch vang lên, Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã đề phòng toàn bộ tinh thần, Doanh Nhân hơi do dự, rốt cuộc đi vào cửa phòng, chỉ thấy trong phòng bày biện vô cùng đơn sơ, vào cửa liền nhìn thấy linh bài rậm rạp.
Mấy chiếc bàn thật dài, trên bàn sắp xếp linh bài chế bằng gỗ đen, tổng cộng có bốn hàng, vượt qua trăm chiếc linh vị, trên chiếc bàn ở giữa đặt đồ cúng hoa quả, thắp hai cây nến trắng cực thô to, ánh lửa trong phòng, là do ánh nến phát ra.
Đột nhiên nhìn thấy linh bài sắp xếp rậm rạp, Doanh Nhân hiển nhiên giật mình không nhỏ, a một tiếng, không kìm lòng nổi lui về sau hai bước, mà tay Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan đã nắm chặt chuôi đao.
Lại nghe một giọng nói già nua vang lên bên cạnh:
Giọng nói già nua mà thong thả, mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở góp phòng có một chiếc ghế, một lão giả đầu đầy tóc bạc đang ngồi rên ghế, mặc một bộ áo tang màu xám, trên đầu gối là một tấm chăn lông, tại góc tối mờ kia, nhìn qua có vẻ quỷ dị khác thường.
Doanh Nhân nhíu mày:
Lão giả xốc chăn lông, chậm rãi đứng lên, nhìn qua hơi khó khăn. Lão đứng lên, đối mặt Doanh Nhân, lập tức chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói:
Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã liếc nhau, trong đôi mắt đều lộ ra vẻ kinh nghi, không biết lão giả này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng nếu lão tự xưng 'hạ thần', vậy hiển nhiên không phải dân chúng bình thường.
Doanh Nhân nâng tay nói:
Lão giả nhìn qua hơi cố sức mà đứng lên, lão nhìn Doanh Nhân, mà Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã lại nhìn chằm chằm lão.
Lão giả này nhìn qua dường như bảy tám mươi tuổi, vô cùng già nua, nếp nhăn trên mặt chồng chất một chỗ, vô cùng nhẽo, mà đôi mắt lão nhìn qua đục ngầu.
Lão giả chỉ một cái ghế, Doanh Nhân gật đầu, đi qua ngồi xuống, nhìn lão giả nói:
Lão giả cung kính nói:
Nhưng lão cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế, lại phủ chăn lông, nói với người sẹo đao ở cửa:
Người sẹo đạo hiển nhiên vô cùng kính sợ đối với lão giả này, khom người muốn lui ra, Doanh Nhân đã lắc đầu nói:
Gã nhìn về phía lão giả, nói:
Lão giả cũng không lập tức giải thích, lộ ra nụ cười thản nhiên, giọng nói già nua:
Doanh Nhân ngẩn ra, nhíu mày nói:
Gã vẫn giữ lại rất nhiều, lão giả này nhìn qua ít nhất cũng có bảy mươi tuổi.
Lão giả lộ ra nụ cười thê lương, lắc đầu nói:
Điện hạ sai rồi, năm nay hạ thần chẳng qua bốn mươi sáu tuổi!
Cái gì?
Doanh Nhân chấn động, trở nên biến sắc, mà Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã đều trợn mắt há mồm.
Lão giả này bất kể nhìn từ ngoại hình hay là tinh thần, cũng không nhỏ hơn bảy mươi tuổi, nhưng lão lại tự xưng chỉ bốn mươi sáu tuổi, sao không khiến người ta giật mình, Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan lại liếc nhau một lần, đều cảm thấy rất quái dị.
Nhìn tư thế của Doanh Nhân, gã tới Trung Nghĩa Trang lần này tìm Thái Thập Tam, dường như biết Thái Thập Tam là ai, có lẽ hiểu biết đối với người này, nhưng biểu hiện của Doanh Nhân hiện giờ, lại dường như hoàn toàn không biết gì đối với Thái Thập Tam.
Phùng Ngọ Mã bình tĩnh hỏi:
Trang chủ gật đầu, nói:
Doanh Nhân nhíu mày nói:
Ngươi nói hiện giờ ngươi mới bốn mươi sáu tuổi, nhưng… nhưng tại sao nhìn qua lại già nua như thế?
Một người thân chịu đao thương, hơn nữa ở trong phòng này hai mươi năm, mỗi ngày làm bạn với những linh vị trung hồn này, nếu là người khác, chắc chắn cũng sẽ không quá trẻ tuổi.
Trang chủ Thái Thập Tam thản nhiên cười nói.
Doanh Nhân hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
Trang chủ không bất ngờ, hiển nhiên đoán trước được, gật đầu nói:
Lão thở dài nói:
Doanh Nhân không kìm nổi hỏi:
Trang chủ không trả lời, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Doanh Nhân, đường như muốn nói cái gì, nhưng do dự, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
Doanh Nhân nhíu mày, hiện giờ gã thầm muốn sớm lấy được thứ kia, rời khỏi Trung Nghĩa Trang âm khí dày đặc này, gã không muốn ở lại nhiều hơn một giây.
Nhưng ý tứ của Thái Thập Tam, là để mình ở lại nơi này một đêm, Doanh Nhân thật sự hơi không tình nguyện, không kìm nổi hỏi:
Trang chủ nhìn Doanh Nhân, trầm ngâm một lát, rốt cuộc lắc đầu:
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
Gã đứng dậy, trang chủ đã phân phó người sẹo đao:
Người sẹo đao đáp ứng một tiếng, Doanh Nhân liếc qua linh bài rập rạp kia, lại nhìn người sẹo đao, hỏi:
Mặt sẹo nhìn qua khoảng năm mươi, nếu trang chủ nhìn qua bảy mươi lại chỉ hơn bốn mươi tuổi, vậy chỉ sợ tuổi thật của người sẹo đao kia cũng nhỏ hơn nhiều lắm.
Quả nhiên trang chủ bình tĩnh nói:
Doanh Nhân gật đầu, Sở Hoan lại đột nhiên hỏi:
Trang chủ dùng ánh mắt kỳ quái liếc Sở Hoan, hỏi ngược lại:
Sở Hoan thản nhiên cười, nói:
Mấy người rời khỏi viện của trang chủ, người sẹo đao dẫn dắt tới một viện khác, dàn xếp xuống. Đám hộ vệ dưới sự sự chỉ huy của Phùng Ngọ Mã, đề phòng toàn bộ chung quanh viện, còn có nhân thủ tuần tra trong trang viên.
Lúc này bóng đêm thâm trầm, Trung Nghĩa Trang càng thêm lạnh lùng.
Thái Thập Tam vẫn ngồi trên ghế, ở góc tối mờ, giống như quỷ mị, đôi mắt kia cũng lẳng lặng mà nhìn những linh bài, mặt không chút thay đổi.
Cửa phòng bị đẩy ra, người sẹo đao nhẹ nhàng tới trước mặt Thái Thập Tam, cung kính nói:
Thái Thập Tam gật đầu, cũng không nói lời nào.
Người sẹo đao thấp giọng nói:
Thái THập Tam gật đầu, bình tĩnh nói:
Người sẹo đao nhíu mày, dường như có gì muốn nói, nhưng không nói ra.
Tuy rằng Thái Thập Tam không nhìn vẻ mặt gã, nhưng dường như đoán được gã có lời muốn nói, hỏi:
Người sẹo đao nói:
Tháp Thập Tam tựa trên ghế, bình tĩnh nói:
Từ ngày đầu tiên, ta đã quyết tâm, chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng… !
Mí mắt người sẹo đao nhảy lên:
Thái Thập Tam lắc đầu, ngắt lời gã:
Lão nhìn lọat linh vị kia, chậm rãi nói: