Sở Hoan thấy Phùng Ngọ Mã đang thì thào tự nói, nhất thời cũng không nghe rõ ràng, cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn vào bên trong qua lỗ thủng kia, bên trong một mảnh tối đen, cũng không thể lập tức thấy rõ, hơi thích ứng, mới phát hiện trong phòng dĩ nhiên rỗng tuếch, chớ nói người, ngay cả một bàn một ghế cũng không có.
Trong phòng này đúng là không có bàn ghế, vô cùng trống trải.
Sở Hoan nhíu mày, nhưng rất nhanh, hắn liền ngửi được một mùi hương, mùi hương này tản trước mũi, nhưng dường như lại tỏa ra từ trong phòng, tuy rằng trong phòng thu dọn sạch sẽ, nhưng nhất thời vẫn không thể tản được mùi hương.
Phùng Ngọ Mã nhìn Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
Sở Hoan gật đầu, thở dài:
Phùng Ngọ Mã thản nhiên cười, chậm rãi nói:
Sở Hoan nói:
Phùng Ngọ Mã mặt không đổi sắc nói:
Có lẽ ta hiểu hơn ngươi một chút. Có đôi khi hiểu nhiều hơn một chút, có lẽ có thể cứu mạng mình.
Lời này có đạo lý.
Mùi son ngươi ngửi được, thật ra sản xuất từ phía nam Kim Lăng Đạo.
Phùng Ngọ Mã bình tĩnh nói:
Kim Lăng Đạo là nơi phồn hoa nhất Đại Tần ta ngoại trừ kinh thành, mười dặm phong nguyệt, cầm sắt sanh tiêu, ca vũ thái bình, đều nói mỹ nhân thiên hạ đều ở Kim Lăng, nơi có mỹ nhân, tự nhiên không thiếu son.
Lệ rơi lá đỏ như son nhuộm
Lúa nảy bông thơm tựa tuyết hoà... – Thôn hành – Vương Vũ Xứng.
Sở Hoan thấp giọng nói:
Lúc này hắn nhớ tới, mùi hương nhàn nhạt vừa rồi ngửi được, dường như từng ngửi được trong khuê phòng Lâm Lang, lúc này hiểu được, đây là mùi son.
Son của Kim Lăng Đạo chính là son nhất đẳng, nữ tử nhà giàu chú trọng dáng vẻ giống như Lâm Lang, tất nhiên là sử dụng son sản xuất từ Kim Lăng Đạo.
Phùng ngọ Mã nói rất chắc chắn:
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
Phùng Ngọ Mã gật đầu nói:
Không sai. Trong phòng trống rỗng, tất nhiên hai ngày này mới thu dọn sạch sẽ, nhưng bọn họ không thể loại trừ mùi Thất La Hương lắng đọng bên trong. Có thể khiến Thất La Hương lắng đọng đến nước này, người ở trong gian phòng này ít nhất trong mấy năm đều sử dụng Thất La Hương. Có lẽ bọn họ lo lắng chúng ta phát hiện nơi này cổ quái, một phòng ở trống không, nếu có mùi Thất La Hương, sẽ có chút cổ quái.
Cho nên bọn họ tìm đầu xuân về tới.
Sở Hoan nói:
Phùng Ngọ Mã thản nhiên nói:
Sở Hoan khẽ thở dài:
Phùng Ngọ Mã nhìn Sở Hoan, hơi vuốt cằm, bình tĩnh nói:
Bọn họ phí nhiều công sức, che giấu mùi trong gian phòng này, đơn giản chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Trong phòng này từng có người ở.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Mắt Phùng Ngọ Mã phát ra tinh quang:
Nhưng Thái Thập Tam lại nói cho chúng ta biết, Trung Nghĩa Trang này chỉ có hai người bọn họ.
Hắn tự nhiên nói dối.
Ánh mắt Sở Hoan cũng sắc bén lên:
Phùng Ngọ Mã hơi trầm ngâm, ánh mắt lại nhìn về phòng ở trống rỗng tối đen kia, hơi nhíu mày:
Gã dừng một chút, nhìn về phía Sở Hoan, thấp giọng nói:
Sở Hoan quan sát chung quanh một phen, cũng thấp giọng nói:
Phùng Ngọ Mã nhíu mày nói:
Sở Hoan nhìn Phùng Ngọ Mã:
Phùng Ngọ Mã gật đầu nói:
Khuôn mặt Sở Hoan ngưng trọng:
Thần sắc Phùng Ngọ Mã lập tức cũng khó coi.
Hai người giống như hai u hồn, lẳng lặng đứng trong viện, đều nghĩ tới cái gì. Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã là nhân vật thế nào, tính cảnh giác không giống bình thường, đều nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng kia, thân hình chớp động, đã dán tới vách tường.
Rất nhanh, bọn họ nghe thấy tiếng cửa mở ra, hai người đều nhíu mày, thân thể di chuyển, đi tới góc tường, một trái một phải, đều dán tại góc. Góc tường vô cùng âm u, dường như hai người bị góc tường âm u cắn nuốt, hóa thành một bộ phận của vách tường.
Một chiếc đèn lồng màu trắng đi vào từ ngoài cửa, Sở Hoan ở góc tường liếc mắt một cái liền nhận ra người sẹo đao. Người sẹo đao đi vào trong viện, cũng không tiếp tục đi tới, lập tức, Sở Hoan lại nhìn thấy một bóng người vào viện.
Người nọ đi rất chậm, đúng là trang chủ Thái Thập Tam một thân áo tang xám.
Thái Thập Tam chậm rãi vào viện, lúc này người sẹo đao mới mang theo đèn lồng trắng, đi theo Thái Thập Tam.
Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã đều ẩn ở góc tường, không có một tiếng động, nhưng hai người đều biết Thái Thập Tam lòng mang điều ác, cho nên đều tự đề phòng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thái Thập Tam chậm rãi đi tới trước gian phòng kia, cách cửa phòng còn năm sáu bước, lão liền dừng lại, lẳng lặng đứng đó. Người sẹo đao lại đi theo phía sau Thái Thập Tam, tay cầm đèn lồng trắng, không phát ra một tiếng, giống như tảng đá vậy.
Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã đều rất kinh ngạc, không biết đêm hôm khuya khoắt Thái Thập Tam tới nơi này làm gì?
Thái Thập Tam đứng hồi lâu, Sở Hoan đang không biết lão muốn làm gì, đột nhiên nghe được một tiếng khóc, tiếng khóc kia không lớn, đứt quãng, Sở Hoan đang kinh ngạc, liền phát hiện tiếng khóc dĩ nhiên truyền ra từ chỗ Thái Thập Tam.
Không ngờ Thái Thập Tam đang khóc.
Thái Thập Tam hiển nhiên đang cố gắng đè nén tiếng khóc của mình, tiếng khóc của lão hiển nhiên là không kìm nổi lòng, chỉ đứng cách vài bước trước cửa phòng, nhìn chằm chằm cách cửa đóng chặt kia, áp lực mà khóc.
Đèn lồng trắng, nhà tối quỷ dị, tiếng khóc ly kỳ, âm khí dày đặc, tuy rằng lá gan Sở Hoan rất lớn, nhưng thân trong hoàn cảnh như vậy, vẫn cảm giác được sợ hãi.
Hắn gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng bàn tới quỷ dị, quả thật không nơi nào hơn Trung Nghĩa Trang này.
Thái Thập Tam khóc một lát, người sẹo đao rốt cuộc nhẹ giọng khuyên nhủ:
Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã cùng hiểu được, ‘bọn họ’ của người sẹo đao, tự nhiên là chỉ đoàn người Doanh Nhân.
Ngay cả tiếng khóc bọn họ cũng phải giấu diếm, hiển nhiên là có ý đồ khác.
Nếu thay đổi thành người tính tình kích động, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ sẽ đi tới gặp hai người kia, ép hỏi bọn họ rốt cuộc lén gạt cái gì, rốt cuộc rắp tâm ở chỗ nào.
Nhưng Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã đều biết rằng chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa động thủ lúc này, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, đều án binh bất động.
Nếu hai người biết Trung Nghĩa Trang tuyệt đối không chỉ có hai người kia tồn tại, như vậy chắc chắn còn có những người khác ẩn giấu, trước khi chưa điều tra rõ sự tồn tại của những người khác, đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng khóc của Thái Thập Tam giảm dần, thân thể của lão trong đêm tối nhìn qua rất suy yếu, thân thể lảo đảo, cuối cùng xoay người lại, thấp giọng nói:
Người sẹo đao khuyên nhủ:
Thái Thập Tam cười khổ lắc đầu nói:
Lão cũng không nói nhiều, quay đầu liếc căn phòng trống rỗng một cái, cuối cùng không hề do dự, chậm rãi đi ra ngoài cửa. Chỉ đi vài bước, lão chợt nghe được trong trang viên yên tĩnh truyền đến một tiếng kêu quái dị, tiếng kêu kia cực kỳ đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu gì, dường như là có người thấy được cảnh tượng cực kỳ khủng bố, cho nên thất thanh phát ra tiếng kêu thê lương.
Thần sắc Thái Thập Tam đột nhiên thay đổi, bước chân nhanh hơn. Người sẹo đao bước nhanh theo rời khỏi viện, trước khi đi vẫn không quên khóa cửa chính.
Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã tự nhiên đều nghe được tiếng kêu thê lương kia, thần sắc hai người đều biến đổi. Bọn họ nghe được rõ ràng, tiếng kêu thê lương kia tuy rằng ngắn ngủi, nhưng đúng là truyền tới từ phía viện Doanh Nhân ở.
Hai người chờ cửa viện đóng lại, không chút do dự đều xoay người qua tường viện, chạy vội về phía viện của Doanh Nhân.
Tốc độ hai người rất nhanh, dưới bống đêm, giống như hai con báo săn chạy vội.
Tuy rằng đường trong trang viên đan xen, nhưng hai người vẫn tới ngoài viện rất nhanh, vọt vào trong, đã có người trầm giọng quát:
Phùng Ngọ Mã lập tức nói:
Liền thấy Lý Mão Thỏ đang bước nhanh tới, Phùng Ngọ Mã trầm giọng hỏi:
Lúc gã nói chuyện, đi xem chung quanh, chỉ thấy đám hộ vệ đều đang thủ vệ nghiêm ngặt vị trí, nhẹ nhàng thở ra.
Lý Mão Thỏ vẻ mặt ác liệt, nói:
Sở Hoan lập tức nhíu mày.
Cấm Vệ Quân là bộ hạ của hắn, liền hỏi:
Lý Mão Thỏ không nói gì, chỉ nâng tay lên, chỉ chỉ trên không. Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan nhìn theo ngón tay Lý Mão Thỏ, khuôn mặt đều biến sắc.