Bãi đá Đinh Cốc Trần Huyện, Lỗ Thiên Hữu thức dậy rất sớm, sau khi thức dậy tắm rửa, liền đi tới chỗ Hầu Mạc Tín. Hầu Mạc Tín đang tựa trên ghế ngủ say, mãi đến khi Lỗ Thiên Hữu ghé vào lỗ tai gá kêu hai tiếng, gã mới giật mình tỉnh lại.
Hầu Mạc Tín nhìn thấy Lỗ Thiên Hữu tới, nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng, hỏi:
Tối qua gã đợi cả đêm, Tầm Vũ một mực chưa tới, trong lòng biết Tần Vũ chưa đắc thủ, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.
Đến lúc này Lỗ Thiên Hữu vẫn không có ý cởi dây, chỉ mỉm cười nói:
Hầu Mạc Tín khẽ giật mình, lập tức nói:
Hôm nay không được.
Ồ?
Lông mày Lỗ Thiên Hữu nhíu lại:
Vì sao?
Đạo Môn đâu phải muốn liên lạc là có thể liên lạc.
Hầu Mạc Tín nói:
Vì an toàn bí ẩn, mỗi tháng chỉ có thời gian đặc biệt mới có thể liên lạc, cách thời gian liên lạc còn vài ngày.
Còn bao nhiêu ngày?
Lỗ Thiên Hữu hỏi.
Hầu Mạc Tín thuận miệng nói:
Thật ra gã tùy thời đều có thể tìm tới mạng lưới của mình, nhưng đã hẹn trước với Tần Vũ, tất nhiên sẽ không nói thật với Lỗ Thiên Hữu.
Lỗ Thiên Hữu muốn cùng đi với gã, hiển nhiên là không tin được gã, có lòng phòng bị đối với gã, Hầu Mạc Tín đương nhiên không thể để Lỗ Thiên Hữu đi theo biết được phương thức liên lạc.
Hầu Mạc Tín cau mày nói:
Vì sao ngươi vội vã như vậy?
Chuyện liên quan tới tiền đồ Sáp Huyết Hội, không thể không vội.
Lỗ Thiên Hữu nghiêm mặt nói:
Hầu Mạc Tín trầm ngâm một lát, mới nói:
Trong lòng gã lại nghĩ, thời gian ba ngày, cũng đủ để Tần Vũ tìm được thuốc giải, đến lúc đó ta đã rời khỏi nơi này, xem ngươi tìm ai.
Sắc mặt Lỗ Thiên Hữu hơi khó coi, chậm rãi đứng dậy, cũng không nói nhiều, đi ra cửa.
Khí sắc của gã nhìn qua không quá tốt, dường như đêm qua ngủ không ngon giấc, rời cửa, lại nhìn Cừu Như Huyết đang đi qua cách đó không xa, đưa tay kêu lên:
Cừu Như Huyết nhìn thấy Lỗ Thiên Hữu, cười nói:
Lỗ Thiên Hữu tiến tới, cười nói:
Cừu Như Huyết khoát tay cười nói:
Gã lại nói:
Lỗ Thiên Hữu cười nói:
Thật ra bãi đá Đinh Cốc đều là người của Sáp Huyết Hội, phần lớn tập võ, cho nên tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng người luyện công sáng sớm cũng không ít, hai người tới một chỗ, liền luận bàn đao pháp.
Cừu Như Huyết thân là đao khách, đao pháp tất nhiên không kém, đao pháp Lỗ Thiên Hữu thực sự sắc bén, chênh lệch không lớn với Cừu Như Huyết, hai người đều là kẻ luyện đao, đều có cách nhìn riêng đối với đao pháp, không thiếu được đàm luận với nhau.
Cừu Như Huyết thấy trong bãi đá thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô quát, đó là tiếng phát ra lúc luyện công, liền hỏi:
Lỗ Thiên Hữu cười lắc đầu nói:
Không phải. Nếu như đồng môn, ta lại là đồng môn với Đại Nhi, phụ thân Đại Nhi là nghĩa phụ tiểu đệ, đao pháp của ta và Đại Nhi, đều do nghĩa phụ truyền thụ.
Thì ra là thế.
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
Lỗ Thiên Hữu thần sắc ảm đảm nói:
Nghĩa phụ đã tạ thế nhiều năm.
Ồ?
Cừu Như Huyết vội đáp:
Lỗ Thiên Hữu lắc đầu nói:
Tất nhiên không trách.
Vậy lão nhân gia là người rao sao?
Cừu Như Huyết hiếu kỳ hỏi:
Lỗ Thiên Hữu do dự, Cừu Như Huyết nhìn ra Lỗ Thiên Hữu dường như hơi khó khăn, vội nói:
Huynh đệ không cần khó xử, nếu không tiện mà nói, có thể không nói.
Đại ca cùng ta nghĩa khí hợp nhau, vốn không nên giấu diếm.
Lỗ Thiên Hữu thở dài:
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
Lỗ Thiên Hữu gật đầu, cũng không nói nhiều.
Lâm Đại Nhi không dậy muộn hơn Lỗ Thiên Hữu, trên thực tế tối qua vẻn vẹn nghỉ một lát, mấy lần đều tới cửa chính Bằng Trại hỏi thăm, xem những người khác có trở về hay không.
Đoạn đường này tuy rằng cuối cùng nàng thoát hiểm an toàn, nhưng lúc ấy vì mê hoặc quan binh, chia ra vài đường, mãi đến lúc hừng đông, vẫn có ba người chưa trở về.
...
...
Ngày hôm nay Hầu Mạc Tín lòng nóng như lửa đốt, mặc dù có người đưa thức ăn nước uống tới đúng giờ, thậm chí có người cở dây cho gã, nhưng cửa chính lại bị cài chốt bên ngoài, từ bên trong căn bản không cách nào mở cửa chính ra.
Gã không biết tình hình Tần Vũ bên ngoài rốt cuộc thế nào, chỉ ngóng trông Tần Vũ sớm lấy được thuốc giải, có thể sớm rời khỏi nơi quỷ quái này.
Vừa nghĩ tới Lâm Đại Nhi bình thường không thèm nhìn gã, trong lòng Hầu Mạc Tín rất phức tạp, gã rất căm tức thái độ lạnh lùng của Lâm Đại Nhi đối với gã, bản thân gã là Đạo Sứ, Lâm Đại Nhi lại chưa từng cho gã sắc mặt tốt, trong lòng muốn cho Lâm Đại Nhi một giáo huấn thật lớn. Nhưng trong đầu vừa hiện ra tư thái khêu gợi xinh đẹp có lồi có lẽm cùng khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, nội tâm càng rục rịch, cực kỳ thèm thuồng sắc đẹp của Lâm Đại Nhi.
Thời gian trôi qua trong lo lắng và chờ đợi của Hầu Mạc Tín, mãi đến đêm khuya hôm đó, Hầu Mạc Tín ngồi trong phòng lo lắng vạn phần rốt cuộc nghe được tiếng nói truyền tới từ ngoài cửa.
Gã ghé sát qua, nghe được Tần vũ nói:
Thủ vệ đáp:
Đại Nhi tỷ đã phân phó, không có lời của nàng, ngoại trừ Lỗ đại ca, ai cũng không thể vào.
Chính là Đại Nhi tỷ phái ta tới.
Tần Vũ nói:
Ngươi nhanh mở cửa.
Đại Nhi tỷ phái ngươi tới?
Thủ vệ hoài nghi hỏi.
Giọng Tần vũ truyền tới:
Gã cung kính gọi một tiếng:
Hầu Mạc Tín xiết chặt lòng, còn tưởng rằng Lâm Đại Nhi thật sự tới.
Bỗng nghe được một tiếng vang bên ngoài, lập tức chợt nghe tiếng chốt cửa kéo ra, cửa phòng mở ra, Tần Vũ nhìn thăm dò bên trong, thấp giọng nói:
Hầu Mạc Tín mừng rỡ, cũng không nói nhiều, lách mình ra cửa, nhìn thấy thủ vệ ngoài cửa mềm nhũn ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, không khỏi thấp giọng hỏi:
Ngươi... Ngươi giết hắn rồi?
Không có, giương đông kích tây, đánh hắn bất tỉnh.
Tần Vũ thấp giọng nói:
Trong lòng của gã còn muốn dựa vào thế lực Đạo Môn trở thành thủ lĩnh Sáp Huyết Hội, nên cũng không dám giết chết người của Sáp Huyết Hội.
Tần Vũ nhìn chung quanh một chút, lại vịn thủ vệ kia ngồi dưới đất, mang tới cửa phòng, cài chốt cửa, lưng thủ vệ tựa vào cửa phòng, nhìn qua, dường như đang dựa vào cửa phòng ngủ.
Hầu Mạc Tín nhẹ nhàng thở ra, thật ra gã cũng biết, lúc này còn không đến mức kết thù sống chết với Sáp Huyết Hội, thật sự muốn trở mặt thành thù, đối với Thiên Môn Đạo cùng Sáp Huyết Hội đều không có chỗ tốt gì, hợp cùng có lợi, phân thì cùng bại.
Tần Vũ khẽ nói:
Đạo Sứ, thuốc giải đã lấy tới tay, vừa rồi ta đã đi một vòng trong Bằng Trại, phần lớn mọi người đã ngủ, chúng ta đi mau.
Chạy đi đâu đây?
Hầu Mạc Tín thấp giọng nói:
Gã nhìn chung quanh, thân trong sơn cốc, trái phải và sau lưng chính là dãy núi hình móng ngựa, núi non trùng điệp, vách núi dốc đứng, trong đêm tối, toàn bộ sơn cốc giống như cổ thú hồng hoang há to miệng, ngậm Bằng Trại bên trong.
Tần Vũ nói:
Hai người rón rén rời khỏi Bằng Trại, đi tới sau núi, Tần Vũ chỉ vào một chỗ nói:
Hầu Mạc Tín ngẩng đầu nhìn, Đinh Sơn này tuy không cao và hiểm trở giống như rất nhiều ngọn núi, nhưng quả thật cũng không thấp, đứng dưới chân núi nhìn lên, quả thật hơi hiểm trở, không khỏi lo lắng nói:
Tần Vũ thấy Hầu Mạc Tín lộ ra vẻ do dự, vội nói:
Gã lại nói:
Hầu Mạc Tín cắn răng một cái, không nói thêm lời nào, gật nhẹ đầu. Vì biểu hiện trung thành, Tần Vũ đã tiến lên trước, dán vào vách núi dốc đứng len lên, Hầu Mạc Tín theo ở phía sau, cũng cẩn thận bò lên trên.
Hai người mất nửa ngày, rốt cuộc bò lên đỉnh núi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cây cối trên núi rậm rạp chằng chịt, bóng cây nặng nề, ánh trăng xuyên qua ngọn cây tiến vào trong rừng, ánh sáng loang loáng, lại cực kỳ tối mờ.
Tần Vũ nhanh như mèo, dẫn đường phía trước, Hầu Mạc Tín theo phía sau, cẩn thận xuyên qua rừng cây tiến về phía trước.
Rừng cây này có nhiều cỏ dại cây khô, Tần vũ mang theo một cây đoản đao trên người, bổ đường mà đi, Hầu Mạc Tín cũng không nói chuyện, trong lòng nghĩ sau khi trở về Đạo Môn, nên bẩm báo thế nào.
Thế xuống núi dốc đứng, hai ngươi xuyên qua rừng cây, lờ mờ thấy được chân núi, đúng lúc này, Hầu Mạc Tín đột nhiên lôi kéo Tần Vũ, Tần Vũ lắp bắp kinh hãi, liền thấy thân thể Hầu Mạc Tín hạ thấp xuống, chỉ chỉ phía trước, làm ra thủ thế ý bảo Tần Vũ ngồi xổm xuống.
Tần Vũ hơi kỳ quái, nhưng trong lòng biết có chuyện, vọt đến đằng sau một cây lớn, hơi ló ra nhìn về phía trước mặt. Tuy rằng thị lực của gã không phải quá tốt, nhưng cũng không kém, nương theo ánh trăng nhàn nhạt, nhìn thấy trong rừng cây chân núi, có một bóng người đang đứng ở nơi đó.
Người nọ hai tay khoanh trước ngực, dường như đang chờ cái gì.
Tài bắn cung của Hầu Mạc Tín vô cùng tốt, luyện cung trước luyện mắt, thấy người nọ, quả thật lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Lâm Đại Nhi đã phát hiện chúng ta rời đi, cho nên phái người lục soát?”
Gã ghé sát vào Tần Vũ, Tần Vũ hạ thấp người, giọng nói nhẹ vô cùng:
Đạo Sứ, người nọ... Người nọ dường như là nghĩa huynh của Lỗ Thiên Hữu!
Nghĩa huynh?
Hầu Mạc Tín nghi ngờ nói:
Nghĩa huynh gì?
Nghe nói là nghĩa huynh vừa kết bái.
Tần Vũ thấp giọng nói:
Cừu Như Huyết yên lặng đứng chờ trong rừng, Hầu Mạc Tín cùng Tần Vũ nhất thời không dám động, chỉ sợ Lâm Đại Nhi phái người tới chặn.
Hầu Mạc Tín thấp giọng nói, gã đã nhìn thấy, lại một bóng người đột nhiên xuất hiện, người nọ đội mũ, nhất thời nhìn không rõ hình dạng.
Cừu Như Huyết nhìn thấy người tới, đã bước nhanh tới đón, Hầu Mạc Tín tin tưởng nói:
Đúng lúc đó, trước mắt lại xuất hiện một chuyện khiến gã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy người đội nón đi về phía Cừu Như Huyết, Cừu Như Huyết này dường như không có bất kỳ đề phòng gì, đợi gã tới gần, người đội nón ra tay như điện, một thanh hàn đao trong tay bổ xuống Cừu Như Huyết trước mắt.