Xe ngựa dừng trước cửa Sở gia chưa nói tới đẹp đẽ quý giá, một chiếc xe ngựa bình thường, phu xe ghìm ngựa lại, liền rời khỏi càng xe, xốc màn xe lên, một trưởng giả hơn sáu mươi tuổi, chống quải trượng, mặt chữ điền, một đôi lông mi trắng dài đi ra từ bên trong, xuống xe liền nói với phu xe:
Phu xe kia cung kính nói:
Gã xoay người, lấy một túi lớn đã bó chặt từ trong xe, cười nói:
Lý phu tử, đây là đồ của ngài, đừng quên cầm lấy, tiểu nhân mang cho ngài!
Làm phiền làm phiền!
Lý phu tử vội nói.
Lúc xe ngựa dừng trước cửa, đã kinh động Sở Hoan trong phòng, ra tới cửa, nhìn thấy lão giả, cảm thấy có một loại cảm giác xa lạ. Lý phu tử kia nhìn thấy Sở Hoan, cũng hơi giật mình, đánh giá trên dưới mấy lần, nhíu mày hỏi:
Trí nhớ trong đầu Sở Hoan cũng nhớ lại một phen, rốt cuộc nhận ra người đến, Lý phu tử này chẳng phải chính là cậu của mình sao? Cũng chính là huynh trưởng của Sở Lý thị, hiện giờ làm tiên sinh dạy học ở thành Thanh Liễu.
Hắn bước lên phía trước, khom người thi lễ:
Lý phu tử lại giật mình kinh hãi, lão vừa rồi nhìn mặt mày Sở Hoan, quả thật cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng căn bản không có nghĩ tới bản thân Sở Hoan. Dù sao Sở Hoan mất tích tám năm, tất cả mọi người nghĩ rằng hắn đã không còn ở trên nhân thế, một tiếng “cậu gia” của Sở Hoan lúc này, cũng khiến Lý phu tử giật mình rất nhiều, nháy mắt nghĩ tới Sở Hoan, ánh mắt sáng lên:
Sở Hoan cung kính nói:
Tố Nương trong phòng lúc này cũng nghe thấy động tĩnh, xuyên qua cửa sổ thấy được Lý phu tử, vội vàng đi báo cho Sở Lý thị biết, đỡ Sở Lý thị đi ra.
Lý phu tử nhìn thấy Sở Lý thị, thật không thể tin được Sở Hoan còn sống, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Sở Lý thị, lại chỉ Sở Hoan nói:
Sở Lý thị nhìn thấy huynh trưởng của mình tới, vô cùng cao hứng, vội vàng nói với Sở Hoan:
Sở Hoan vỗn đã hành lễ với Lý phu tử, nghe mẫu thân nói như ậy, lại quỳ xuống trước người Lý phu tử, cung kính thi lễ. Lúc này Lý phu tử không còn hoài nghi nữa, run rẩy tiến lên, vẻ mặt vui mừng, giơ tay lôi kéo Sở Hoan, liên tục nói:
Trong nhất thời khó kìm nổi lòng, lão lệ tung hoành.
Từ sau khi Sở Đại lang rời khỏi nhân thế, Sở gia chỉ còn lại hai nữ nhân, Lý phu tử thường xuyên vướng bận trong lòng, lão chỉ có một muội muội Sở Lý thị, gả tới Sở gia, nam đinh Sở gia đoạn tuyệt, trong lòng lão thường xuyên cảm thán muội tử bạc mệnh, chỉ cần có thời gian sẽ từ trong thành tới đây thăm hỏi.
Gia cảnh lão cũng không phải tốt lắm, nhưng dù sao cũng là tiên sinh dạy học, qua ngày không có trở ngại, thương tiếc cuộc sống muội tử nghèo khổ, cho nên cũng thường xuyên qua đây giúp đỡ một chút.
Hôm nay vừa nhìn thấy Sở Hoan “chết mà sống lại”, quả nhiên là vui mừng vạn phần, tự biết Sở gia còn có nam đinh, sau này muội tử còn có người nuôi dưỡng, tảng đá rất lớn trong lòng rơi xuống đất, nắm tay Sở Hoan, nhất thời không chịu buông ra. Vẫn là Sở Lý thị và Tố Nương tiến tới nâng Lý phu tử, lúc này Lý phu tử mới bình phục tâm tình kích động, được nâng vào ngồi trong phòng.
Phu xe kia mang theo cái bao nhỏ vào trong phòng, đặt lên bàn, lúc này mới cười tủm tỉm nói:
Lúc này gã mới ra cửa.
Lý phu tử nói với Tố Nương:
Tố Nương còn chưa nói chuyện, Sở Lý thị đã nói:
Bà còn chưa dứt lời, Lý phu tử chỉ biết ý tứ của bà, lập tức giận tái mặt, gõ quải trượng “thùng thùng” lên mặt đất, nói:
Tuy rằng ông lão này tuổi tác đã cao, nhìn qua tuổi già sức yếu vô cùng yếu ớt, nhưng giọng điệu kiên định, có một uy thế khiến người ta không dám làm trái. Tố Nương cũng không dám nhiều lời, nhìn về phía Sở Lý thị, thấy Sở Lý thị khẽ gật đầu, lúc này mới tiến lên đem điểm tâm và muối ăn vào trong phòng Sở Lý thị.
Lý phu tử nhìn Sở Hoan đứng ở bên cạnh, vội vàng hỏi tình trạng vài năm này của Sở Hoan. Sở Hoan đánh phải nói lại lời ngày đó với mẫu thân một lần. Sau khi Lý phu tử nghe xong, đập quải trượng, vô cùng tức giận nói:
Lão nói với Sở Hoan:
Lời Sở Hoan, chỉ là lời ứng phó, làm sao có thể tìm ra nơi ẩn thân của thổ phỉ, vội đáp:
Lúc bị bắt, bịt mắt, không biết được. Mấy năm nay Nhị lang ở thâm sơn, làm việc cho bọn họ, cũng không biết thân ở chỗ nào. Lần này thừa dịp đêm tìm một cơ hội trốn đi, dọc đường chỉ biết là sớm ngày về nhà, hỏi thăm ven đường, Nhị lang... hiện giờ Nhị lang quả thật nhớ không rõ sào huyệt thổ phỉ ở nơi nào!
Đáng tiếc đáng tiếc!
Lý phu tử liên tục lắc đầu.
Sở Lý thị cũng đã nói:
Sở Lý thị tất nhiên muốn Sở Hoan có thể tìm việc làm, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, là do lo lắng Phùng Nhị Cẩu trả thù, hy vọng Sở Hoan có thể sớm rời khỏi thôn, tránh khỏi trả thù.
Dùng lòng mà nói, tri thức trong đầu Sở Hoan không ít, cũng có kiến thức vượt xa thời đại này, nhưng hiện giờ hắn thân không đồng tiền, được cho là nghèo rớt mồng tơi, cái gọi là một văn tiền làm khó anh hùng, mặc dù trong đầu hắn có không ít ý tưởng, nhưng dù sao cũng là kiện kiện cho phép, một không tiền bạc hai không thế lực, muốn tạo ra một mảnh trời đất, không có cái khung là không được.
Lý phu tử vuốt chòm râu, khẽ gật đầu, rất đồng ý đối với lời Sở Lý thị, nói:
Khi đó Sở Đại lang còn chưa cưới Tố Nương, chỉ sống nượng tựa lẫn nhau với mẫu thân, Lý phu tử quả thật có mấy lần để Đại lang vào trong thành làm việc, chỉ là Đại lang thứ nhất thật thà chất phác chưa lấy vợ, ngay cả thị trấn cũng chưa dám qua, thứ hai cũng sợ bỏ lại mẫu thân một mình, cho nên cũng không có đáp ứng.
Sở Hoan lại biết, mình ở lại thôn nhỏ này, cuối cùng không thể phát triển lớn, tâm tư lúc trước của hắn, chính là muốn dựa vào đôi tay của mình, kiếm nhiều tiền bạc, lưu lại đủ để cho mẫu thân và Tố Nương cơm áo không lo sống hết nửa đời sau, mà muốn kiếm nhiều bạc, bước đầu chính là phải rời khỏi thôn nhỏ này.
Sở Hoan cười nói:
Lý phu tử vướt chòm râu, cực kỳ vừa lòng đối với lời này của Sở Hoan, vui mừng nói:
Lão dừng một chút, hơi trầm ngâm nói:
Sở Lý thị kích động nói:
Sở Hoan vội vàng tạ ơn, Lý phu tử xua tay nói:
Nói một chút, Lý phu tử lại dặn dò một phen, lúc này mới đứng dậy nói:
Sở Hoan và người nhà muốn giữ Lý phu tử ở lại ăn xong cơm chiều rồi đi, nhưng Lý phu tử vẫn cự tuyệt, chỉ nói xe ngựa này là của một học sinh, học sinh kia biết mình muốn tới thôn, cho nên đặc biệt phái người dùng xe ngựa đưa tới đây, không thể trở về quá muộn.
Ông lão này vô cùng cố chấp, người một nhà khuyên không được, đành phải thôi, tiễn Lý phu tử ra cửa, lên xe ngựa rời đi.
...
...
Đêm không trăng, gió đêm lạnh, toàn bộ Lưu gia thôn một mảnh yên tĩnh.
Bên trong tòa nhà lớn Phùng gia, trong căn phòng đóng chặt của Phùng Nhị Cẩu, từng tiếng rên mất hôn như có như không vang lên, trên chiếc giường thật lớn của Phùng Nhị Cẩu, Phùng Nhị Cẩu nằm trên giường, cặp mắt hưng phấn nhìn thân hình mềm mại đang lên xuống trên trên người mình, bộ ngực tuyết trắng run run cao thấp, giống như hai con thỏ ngọc tranh giành trước sau.
Phùng Nhị Cẩu có thương tích trong người, động tác của nữ nhân này vô cùng cẩn thận, một lúc lâu sau, thân hình tuyết trắng mới nhẹ nhàng ghé lên người Phùng Nhị Cẩu, lười biếng nói:
Giọng nói này vừa quyến rũ lại lẳng lơ, rất là câu người.
Phùng Nhị Cẩu trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, đau đớn trên thân thể đã giảm bớt rất nhiều. Gã là muốn sắc không muốn mạng, vừa mới đỡ một chút, liền giằng co với nữ nhân. Lúc này thân thể mềm nhũn của nàng kia đặt lên người gã, gã vẫn cảm thấy hơi cố hết sức, trên người mơ hồ đau đớn, thấp giọng mắng:
Gã nâng một bàn tay lên, hung hăng vỗ một cái lên cặp mông tuyết trắng to lớn của nữ nhân này. Một tiếng ba vang lên lên, trên cặp mông tuyết trắng kia xuất hiện một dấu tay hồng. Nữ nhân này kêu ôi một tiếng, lập tức cười mắng:
Vừa nói nữ nhân này cẩn thận xuống khỏi người Phùng Nhị Cẩu, vừa day day mông, nằm bên người Phùng Nhị Cẩu, lại kéo chăn che thân thể trắng bóng của mình.
Phùng Nhị Cẩu thấp giọng nói:
Gã lập tức tươi cười cổ quái, nói:
Nữ tử hơi tức giận, giơ tay vỗ nhẹ ngực Phùng Nhị Cẩu một chút, thấp giọng nũng nịu mắng: