Lang Vô Hư ngay cả xưng hô cũng đổi thành Sở hiền đệ, thái độ rất có vẻ chân thành thành thật.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, một lát mới nói:
Lang Vô Hư nói rất tha thiết:
Y đứng dậy đến, đi đến bên người Sở Hoan, đúng là theo trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu, đưa cho Sở Hoan.
Sở Hoan ngớ người, khẽ hỏi:
Đại nhân, đây là có ý gì?
Sở hiền đệ, đây là một vạn lượng ngân phiếu.
Lang Vô Hư nói:
Sở Hoan cau mày nói:
Đại nhân, bạc này hạ quan sao có thể nhận?
Ngươi không xem ta là bằng hữu rồi.
Lang Vô Hư giận tái mặt:
Một vạn lượng bạc không phải là số lượng nhỏ. Lang Vô Hư quả thật không thể ngờ Sở Hoan có thể kháng cự số bạc lớn như thế. Hơn nữa y cũng hiểu được, chỉ cần Sở Hoan giơ tay nhận lấy, Sở Hoan coi như đã trở thành con rối để mình giật dây.
Nào ngờ Sở Hoan vẫn lắc đầu nói:
Lang Vô Hư nhíu mày, thấy Sở Hoan thật không có ý định nhận lấy, liền đem ngân phiếu một lần nữa thu hồi, thản nhiên nói:
Sở Hoan nói:
Lang Vô Hư cười lạnh nói:
Y ghé sát vào thấp giọng nói:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Đại nhân nói, hạ quan không hiểu. Hạ quan chỉ biết là có thể có ngày hôm nay, đều là ân điển của Thánh Thượng. Đại nhân vì sao lại kéo Tề vương vào?
Ngươi... !
Lang Vô Hư thấy Sở Hoan không dễ mua chuộc trong lòng buồn bực, không còn kiên trì như trước nữa, âm thanh lạnh lùng nói:
Sở Hoan đáp:
Lang Vô Hư hai tròng mắt phát lạnh, cuối cùng thở dài:
Y đưa tay nói:
Lấy ra!
Cái gì?
Công hàm.
Lang Vô Hư nói:
Đậu Dịch vừa đưa cho ngươi công hàm. Bản quan phải xem qua một phen, xem có đúng là ba mươi lăm vạn lượng không?. Việc này bản quan tự mình đi tra, nếu thật là hạch toán sai, sẽ đưa Đậu Dịch rời khỏi Hộ bộ.
Công hàm?
Sở Hoan có vẻ ngơ ngác không hiểu:
Lang Vô Hư ngớ người. Tiểu tử này thật đúng là nói dối trắng trợn. Hồ Bất Phàm mới vừa rồi còn nói ở ngay trên bàn, lúc này trên bàn không có công hàm, đích thị là bị Sở Hoan thu lại. Y trầm giọng nói:
Đậu Dịch cầm đi? Hắn lấy đi khi nào?
Hạ quan cũng quên.
Sở Hoan lắc đầu nói:
Hắn đứng dậy, ở trong phòng bắt đầu tìm kiếm.
Lang Vô Hư thấy hắn giả bộ tìm kiếm, sắc mặt càng lúc càng xám lại.
Sở Hoan tìm nửa ngày, gần như bới tung cả căn phòng, mới lắc đầu nói:
Lang Vô Hư đương nhiên biết Sở Hoan cố tình, công hàm kia đã bị hắn dấu đi, đã thế còn giả vờ giả vịt, giận giữ nói:
Không cần, Sở Hoan, ngươi là Hộ bộ Chủ sự, phía dưới trình công hàm lên, ngươi cũng không quản được, đây chính là tội không mà tròn bổn phận.
Đậu Dịch tất có bản sao.
Sở Hoan nói:
Hôm qua hạ quan được biết, công hàm hạch toán trình lên che ấn Độ Chi Tào đều lưu bản sao. Tất cả do Đậu Dịch quản lý, hạ quan liền đi lấy.
Không cần!
Lang Vô Hư có chút căng thẳng, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, đi thẳng ra cửa.
Sở Hoan trở lại ghế ngồi xuống, tựa vào ghế, day day huyệt Thái Dương. Xem ra mình đúng là người tài ba, mới vào làm việc hai ngày, tựa hồ đã gây thù hằn khắp nơi rồi.
Chính đường Hộ bộ có tiếng động lớn. Bộ chén sứ uống trà loại tốt nhất bị ném xuống đất vỡ tung tóe. Hồ Bất Phàm che ngực, mặt xanh mét. Lang Vô Hư đứng ở một bên, lòng còn sợ hãi.
Hồ Bất Phàm ngồi phịch xuống ghế:
Lang Vô Hư cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
Hạ quan cũng thật không ngờ, người này không ngờ lấy lông gà đỡ mũi tên, dùng bản công hàm kia chống đối chúng ta.
Có thể cầm kia kiện đồ vật kia chống đối chúng ta, thì nó cũng không phải là lông gà nữa.
Hồ Bất Phàm tức giận nói.
Lang Vô Hư vội đáp:
Hồ Bất Phàm thở không ra hơi, nói:
Trên công hàm trên có thủ ấn của Đậu Dịch. Hắn có công hàm nơi tay, Đậu Dịch chạy không được. Chuyện này phải động tĩnh quá lớn, sẽ kéo ra một mảng lớn người dính vào. Trong tay hắn là một thanh đao giết người không thấy máu.
Đại nhân, chuyện này thật sẽ ồn ào sao?
Lang Vô Hư thật cẩn thận nói:
Những năm gần đây, trong triều cũng không phải không có người buộc tội Hộ bộ nhưng Thánh Thượng chưa bao giờ nghi ngờ. Lần này cho dù Sở Hoan thật sự khơi mào, chẳng lẽ chúng ta phải sợ hắn?
Ngươi biết cái gì mà nhất thời với không nhất thời.
Hồ Bất Phàm lắc đầu nói:
Lang Vô Hư lấy tay lau mồ hôi trán nói:
Đại nhân anh minh, là hạ quan ngu độn!
Để phòng ngừa tối đa việc Sở Hoan nắm được nhược điểm của chúng ta, chúng ta phải nắm được nhược điểm của hắn trước, đưa hắn đuổi ra Hộ bộ.
Hồ Bất Phàm vẻ mặt thất vọng nói:
Lang Vô Hư đứng bên cạnh không dám nói lời nào.
Đợi khi Hồ Bất Phàm dừng lời, y mới thật cẩn thận nói:
Hồ Bất Phàm cau mày nói:
Lai lịch người này, lão quốc công bên kia cũng là điều tra. Hắn cùng với Tây Sơn đạo Cấm Vệ quân Vệ Thiên Thanh có giao tình, là Vệ Thiên Thanh đề bạt hắn tiến vào Cấm Vệ quân, giống như ở Cấm Vệ quân dạo chơi một thời gian không dài, nhưng thăng quan rất mau. Trước đó, hắn chỉ là một dân thường. Tuy nhiên có một việc cổ quái là hắn rời khỏi Vân Sơn Phủ khoảng 8 năm. Thời gian đó cũng không biết làm cái gì, căn bản tra không ra chút manh mối nào.
Có việc này sao?
Hồ Bất Phàm khẽ gật đầu, cũng nói một cách ngờ vực:
Y tức lắc đầu:
Lang Vô Hư nói:
Hồ Bất Phàm cả giận nói:
Y lại không nghĩ bản thân đường đường là Hộ bộ Thượng thư, lúc này cũng là không có biện pháp.
Lang Vô Hư ngẫm nghĩ một chút, rốt cục hạ giọng nói:
Các bộ phận nha môn đã đến lúc nghỉ ngơi. Sở Hoan tới lúc đó cũng không ở lại lâu, rời khỏi nha môn Hộ bộ.
Từ nha môn Hộ bộ trở lại Tây Môn công sở đường xá khá lớn, cũng may Sở Hoan cưỡi ngựa mà đi, vừa quan sát cảnh tượng náo nhiệt ven đường, ung dung tự tại.
Kinh thành phồn hoa đúng là có một không hai thiên hạ. Ban ngày có náo nhiệu của ban ngày, buổi tối có ồn ào buổi tối. Lúc Sở Hoan rời khỏi nha môn cũng đã thay xiêm y bình thường.
Đường phố ngựa xe như nước, hơi có chút chật chội. Hai bên đường có hí kịch biểu diễn xiếc ảo thuật thu hút rất đông người vây quanh để xem. Sở Hoan cưỡi ngựa mà đi, tới một con đường, bỗng có một gã tên ăn mày đến, một phát bắt được đùi Sở Hoan, đáng thương nói:
Người này quần áo mục nát, toàn thân vết bẩn không chịu nổi, đầu bù tóc rối. Sở Hoan nhíu mày, lấy ra mấy đồng tiền, ném vào cái chén vỡ của người nọ, còn không đợi người kia nói tạ ơn, từ đâu lại có thêm mấy tên ăn mày xuất hiện, xúm lại bên cạnh Sở Hoan, một đám tội nghiệp, cũng là muốn hướng Sở Hoan đòi tiền thưởng.