Một đám du thử du thực đứng ở bên cạnh xe ngựa cũng không lập tức đến đây. Từ trong đám người đi ra ba gã nam nhân cường tráng. Đi trước là một người cực kỳ cao lớn, trên đầu không một sợi tóc, mặc áo choàng ngắn đai đen, lúc này là cuối mùa thu, nhưng gã vẫn phanh ngực áo, ở trước ngực gã xăm một cái đầu hổ, miệng đỏ lòm, trông rất sống động, uy phong lẫm lẫm.
Phía sau gã, bên trái là một người vóc dáng cao gầy, vẻ mặt nham hiểm. Người bên phải lại thấp lùn, hai chân rắn chắc, thoạt nhìn cũng có chút tài cán.
Lúc ba người này đi ra, đám lưu manh kia đều cúi người xuống, cực kỳ cung kính, hiển nhiên ba gã này trong đám lưu manh rất có địa vị.
Gã trọc tóc có xăm hình đầu hổ đi lên trước, nhìn dám thôn dân đang đứng trước cửa thôn đông nghìn nghịt, cười ha hả, hướng gã cao gầy nói:
Gã cao gầy cười hung hiểm:
Gã lùn cũng cười:
Gã đầu trọc cười ha hả:
Hơn nửa năm nay không cho ngươi động thủ, suốt ngày nhàn nhã rong chơi ở Nhân Uân Các, khí lực của ngươi chỉ sợ đã bị đám kỹ nữ vét sạch rồi.
Khí lực của ta rất tốt.
Gã lùn cười:
Lần nào đến, chẳng khiến cho đám phụ nhân lẳng lơ kia phải khóc cha gọi mẹ.
Tốt lắm, không nói chuyện này nữa.
Gã đầu trọc lạnh lùng:
Gã lùn lập tức xoa tay:
Gã đầu trọc lắc đầu:
Gã dừng một chút, nói tiếp:
Gã xoay người lại, quét qua mấy chục tên lưu manh, trầm giọng:
Cả bọn xoa tay, rất nóng lòng muốn động thủ.
Gã đầu trọc lại nói:
Nói xong, gã bắt đầu đi đến gần đám thôn dân. Hai gã cao gầy và thấp lùn đi theo bên cạnh, điệu bộ nghênh ngang ngổ ngáo. Cứ như thể, đám thôn dân đông nghìn nghịt trước mặt cũng chẳng đáng để mắt.
Nhìn thấy đối phương đi đến, nhóm thôn dân sau khi được Sở Hoan động viên, tuy rằng đã bình tĩnh hơn không ít, nhưng vẫn lộ ra vẻ căng thẳng không thể dấu.
Sở Hoan mặt không chút thay đổi, đúng là một mình đi về phía trước đón đầu. Đối mặt cường địch, hắn đã tự nhận trọng trách lên vai mình, hắn phải chủ động ra tay để khích lệ khí thế và đảm lượng của dân chúng trong thôn.
Thạch Đầu và Hồ Tiểu Xuyên thoáng nhìn nhau, đều cắn răng một cái, đi theo Sở Hoan tiến lên.
Hai bên cách nhau chừng bốn năm bước chân, liền dừng lại.
Gã đầu trọc không ngờ trong đám thôn dân lại có người dám đi lên đón đầu, quan sát kỹ, phát hiện bên kia chỉ là một tiểu tử hơn 20 tuổi, tướng mạo bình thường, liền đưa tay lên xoa cái đầu trọc, cười ha hả:
Sở Hoan thản nhiên cười:
Lời kia vừa thốt ra, đối phương hết bất ngờ lại phẫn nộ. Gã lùn chỉ tay vào Sở Hoan, giọng lạnh băng:
Sở Hoan cũng không thèm chấp gã, chỉ tay vào tên đầu trọc, hỏi:
Nhìn thấy thái độ ngông nghênh của Sở Hoan, tên đầu trọc nhổ ngụm nước bọt, lăn lộn giang hồ cho đến hôm nay chưa từng có ai dám nói chuyện với gã như thế. Gã tức giận mắng:
Thạch Đầu cả giận:
Gã lùn gằn giọng:
Gã chưa dứt lời, đã thấy trước mắt hoa lên, một bóng người vọt đến trước mặt, khi gã chưa kịp phản ứng, thì đối phương đã nâng chân lên, đá thẳng vào ngực.
Gã lùn giật mình kinh hãi. Gã căn bản không hề nghĩ tới chính mình còn chưa động thủ, đối phương lại ra tay trước.
Dưới tay Tiết lão đại có Bát đại kim cương, gã tuy rằng xếp thứ 6, nhưng khi ra tay, thì cực kỳ tàn nhẫn, dũng mãnh phi phàm. Ở trước ngực gã, xăm hình một con rắn độc, thể hiện độc thủ của gã cực kỳ tàn khốc.
Mắt thấy một cước đá vào ngực, gã lùn cũng phản ứng rất mau, một bàn tay đã nắm thành nắm đấm, đấm thẳng vào cái chân kia. Gã vô cùng tự tin, chỉ cần quyền này đánh trúng vào chân đối phương, chân đối phương chắc chắn đến tám chín phần là sẽ bị phế.
Nắm đấm gã cực độc, nhưng cái chân lại nhanh, từ đầu rõ ràng là nhắm vào ngực gã, nhưng trong chớp mắt liền chuyển hướng, đá thẳng vào mặt gã.
Một cước này không nhẹ, hơn nữa, dương đông kích tây, gã lùn căn bản không kịp phòng bị, đã cảm thấy mặt mình một trận đau nhức, đặc biệt là xương mũi, một cước này đúng là đá gãy xương mũi gã.
Sở Hoan đá một cước vào mặt gã, căn bản cũng không cho gã cơ hội định thần tĩnh trí, lại tung ra một cước, lúc này nhằm vào bụng gã lùn. Gã lùn trúng cước này thối lui đằng sau mấy bước, lập tức ngồi phịch xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Sở Hoan đột ngột ra đòn, không chỉ đám thôn dân kinh ngạc đến ngây người, mà ngay cả bọn du thử du thực cũng đứng đực ra, rất nhiều người không thể tin vào hai mắt mình.
Đặc biệt là đám lưu manh, trong mắt bọn chúng, lão Lục là người có kinh nghiệm chiến trận, trường hợp nào cũng đã trải qua, chớ nói đến bị đánh ngã, mà xưa nay ẩu đả chưa lúc nào bị uy hiếp.
Nhưng hiện giờ, trước mắt bao người, trong nháy mắt đã bị đối phương đánh bại.
Đám lưu manh sau khi ngơ ngác, nháy mắt đã có phản ứng, một tên cao giọng hô:
Liền có mấy tên giơ côn mộc lên đi đầu, hơn ba mươi kẻ giống như lang hổ lao về phía bên này.
Lưu Thiên Phúc thấy tình thế không ổn, vẻ mặt ác liệt, cũng kêu lên:
Lão hơn 50 tuổi, nhưng vẫn cầm chắc mộc côn trong tay, dẫn đầu tiến lên.
Sở Hoan ra đòn phủ đầu có tác dụng chấn hưng sĩ khí của nhóm thôn dân. Lưu Thiên Phúc lúc này lên tiếng hô hào, mọi người không do dự, đều hùng hổ xông lên phía trước. Mọi người nghe theo lời dặn dò của Sở Hoan, cứ ba người đi cùng một nhóm.
Gã đầu trọc thấy gã lùn lão Lục bị đánh bại, cũng chấn động, nhưng gã vốn không phải hạng người bình thường, ngay lập tức, tung người bay về phía Sở Hoan.
Gã đứng đầu Bát đại kim cương, công phu dĩ nhiên là mạnh nhất. Kình cước này mười phần lực đạo, tốc độ cũng cực nhanh. Sở Hoan nhìn thấy khí thế đó, không đón đỡ, mà lui về phía sau một bức, vung tay lên đập vào đùi tên đầu trọc.
Thạch Đầu thấy gã đầu trọc động thủ cũng hét lớn một tiếng, nắm tay thành quyền đánh vào đầu gã cao gầy. Tên cao gầy sớm đã biết Thạch Đầu ra tay, nên cũng nhảy lên, một cước đá vào Thạch Đầu.
Hồ Tiểu Xuyên cũng hưng phấn ra mặt, bất chấp tất cả, giống như con thỏ lủi xuống, hai tay ôm lấy chân tên cao gầy, la lớn:
Tên cao gầy bị Tiểu Xuyên ôm lấy chân, giận quát một tiếng, đánh vào lưng Hồ Tiểu Xuyên, lực đạo 10 phần. Hồ Tiểu Xuyên ôi một tiếng, miệng thổ huyết, nhưng vẫn không chịu buông tay, cố nén đau, kêu lên:
Lúc này người của hai bên đều đã xông lên, hung hăng quần nhau, dưới cơn mưa thu, trước cổng vào Lưu gia thôn bắt đầu một hồi quần ẩu.
So với đám lưu manh có khả năng đơn đả độc đấu rõ ràng đám thôn dân bị thất thế, nhưng vừa rồi Sở Hoan đã dặn, cứ ba người thành một nhóm, tập trung đánh một người. Nhóm thôn dân tuy rằng căng thẳng, nhưng vẫn không quên điểm này, chỉ cần một người đánh một tên lưu manh, hai người còn lại cũng bất chấp mọi chuyện, nhằm vào tên đó tấn công theo.
Trong lúc đó côn ảnh bay múa, tiếng kêu thảm thiết vang trời, hai bên đều có người bị trúng gậy gộc, không ít người có thân thủ cao, cũng bị mộc côn đánh cho đầu rơi máu chảy.
Đại hán đầu trọc lúc này tung ra mấy chiêu, bức Sở Hoan lùi mấy bước. Nhìn qua, thì dường như Đại hán đầu trọc chiếm thượng phong, mà gã cũng càng công càng mạnh. Thân hình gã cao lớn, so với Sở Hoan thì cao hơn hẳn, thân thể lại cường tráng hơn nhiều, thấy Sở Hoan liên tục lui về sau mấy bước, trong lòng đắc ý, cho rằng Sở Hoan lúc nãy áp đảo lão Lục chẳng qua là nhờ đánh lén mà thôi.
Mắt thấy bốn phía đều quần ẩu, Đại hán đầu trọc cũng hiểu, tiểu tử trước mắt này đi ra trước tiên, chắc chắn đám thôn dân này chín mười phần là nghe theo hắn. Chính mình chỉ cần đánh bại tên này, đám thôn dân sẽ bị giảm sĩ khí, thế nào cũng bị hạ gục.
Nghĩ vậy, gã hét lớn một tiếng, nâng chân lên, khí thế mười phần, nhằm thẳng về phía Sở Hoan.
Cũng gần như đồng thời, Sở Hoan cúi mình xuống, ngồi xổm trên mặt đất, chân trái quét ngang qua, gã đầu trọc một cước xẹt qua đỉnh đầu Sở Hoan, nhưng một chân này của hắn, đã dồn toàn lực đạp vào đùi gã.
Ngắn gọn, rõ ràng, sắc bén, hữu hiệu!