Từ đại phu lập tức bắt đầu châm cứu từ phổi, hai ngón tay cầm kim, nhẹ nhàng chuyển động, vẻ mặt chăm chú. Sở Hoan biết Từ đại phu đang châm cứu, không dám xem thường, bất động như núi, tay đỡ lấy Lăng Sương. Tuy rằng nửa thân trên của nàng trắng ngần như ngọc lồ lộ trước mắt khiêu khích tột độ nhưng hắn vẫn ngưng thần tĩnh khí, toàn thân bất động.
Một lúc lâu sau, chợt thấy Lăng Sương hơi nhăn mặt, khẽ kêu một tiếng, Sở Hoan lập tức lo lắng hỏi:
Từ đại phu cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú châm cứu, đáp:
Sở Hoan nói:
Hắn nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Sương, rốt cục phát hiện, Lăng Sương lông mi chớp động, dường như muốn mở mắt.
Sở Hoan há miệng thở dốc, tim đập nhanh, môi khô khốc.
Tình cảnh này, Sở Hoan cũng là vì bất đắc dĩ phải cứu người mà thôi, hắn tất nhiên không muốn Lăng Sương biết, chỉ mong tất cả mọi việc hoàn tất trước khi Lăng Sương tỉnh lại. Dĩ nhiên sau đó cũng không kể cho nàng hay chuyện gì đã xảy ra.
Từ đại phu vẫn tiếp tục châm cứu, Lăng Sương mày liễu nhăn lại, nhưng không phản ứng gì quá lớn. Sở Hoan có chút khẩn trương, lúc này Lăng Sương hai mắt rung động, hiển nhiên là đang muốn mở ra. Sở Hoan trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào cho phải, không kịp nghĩ nhiều, Lăng Sương một đôi mắt ngập nước đã hơi hơi mở ra, ngay từ đầu hai tròng mắt còn có chút mê man, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Sở Hoan ngay trước mặt, Lăng Sương ánh mắt hơi hơi nháy mắt động, dường như rất kỳ quái vì sao Sở Hoan lại ở gần nàng như thế, yếu ớt lên tiếng:
Trong lúc đó dường như cảm thấy cái gì đó bất ổn, nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy hai tay Sở Hoan đang đỡ đầu vai của mình, vai mình không ngờ lõa lồ, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cúi đầu nhìn nhìn, đầu tiên là cả kinh, rất nhanh trên mặt liền ửng đỏ như ráng mây.
Sở Hoan xấu hổ vô cùng, giải thích nói:
Lăng Sương tuy rằng vừa mới tỉnh táo lại, nhưng vẫn ngượng ngùng vạn phần, cúi đầu nói như tiếng muỗi kêu:
Sở Hoan cười khổ nói:
Hắn vô cùng xấu hổ, hỏi đại phu:
Lăng Sương nghe từ phía sau truyền đến giọng đại phu:
Lão đứng dậy, nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, chỉ thấy Sở Hoan đỏ bừng cả khuôn mặt, cả kinh nói:
Lăng Sương nghe có giọng nói, đang muốn quay đầu nhìn, Sở Hoan đã nói:
Từ đại phu nói:
Lăng Sương nhăn mặt hỏi:
Lão gia, nô tì... nô tì làm sao vậy?
Cô không nhớ sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
Lăng Sương mày liễu co rúm lại, thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy vài cái. Từ đại phu rút kim châm thứ nhất ra, Lăng Sương liền cảm giác chút khí lực còn sót lại trên người mình đã theo kim châm rút hết ra ngoài, toàn thân suy yếu vô cùng. Sở Hoan thấy vậy vội hỏi:
Đại phu, có tốt hơn không?
Cho cô ấy nằm xuống đi!
Đại phu cất kỹ kim châm, nói:
Lão đi đến bên cạnh bàn, lấy giấy bút từ trong hòm thuốc vừa viết vừa nói:
Lão khi nói chuyện, tay vẫn múa bút như bay, sau đó cầm trang giấy đứng dậy, nói:
Sở Hoan thấy Từ đại phu rút ra kim châm, trong nháy mắt, cũng đã cầm lấy xiêm y phủ lên người Lăng Sương, lúc này đang cẩn thận giúp nàng mặc xong quần áo. Hắn đỡ nàng nằm xuống, lại đắp chăn, động tác vô cùng cẩn thận dịu dàng. Đôi mắt mọng nước của Lăng Sương không dám nhìn thẳng vào hắn. Nhưng thi thoảng không kìm nổi lòng, len lén trộm liếc Sở Hoan, thấy thái độ ân cần dịu dàng của hắn, kiều nhan ửng đỏ, lòng hết sức ấm áp.
Sở Hoan đỡ Lăng Sương nằm xuống, lúc này mới đứng dậy tiếp nhận toa thuốc nói:
Từ đại phu khoát tay nói:
Lão cõng hòm thuốc lên lưng, chắp tay nói:
Sở Hoan lấy một thỏi bạc nhét vào tay Từ đại phu, nói:
Đại phu vội nói:
Sở Hoan kiên trì bắt lão phải nhận lấy. Từ đại phu bất đắc dĩ nói:
Sở Hoan thấy Từ đại phu y thuật chẳng những rất cao mà nhân phẩm cũng vô cùng tốt, lập tức không khiên cưỡng, cùng Từ đại phu ra cửa, bảo Bạch Hạt Tử tiễn Từ đại phu, thuận tiện lấy thuốc trở về. Khi ra đến cửa, hắn hướng Vương Phủ nói:
Vương Phủ vội nói
Gã chắp tay nói tiếp:
Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời tối muộn, biết kế tiếp cũng không có chuyện gì lớn, cung kính nói:
Khi Vương Phủ rời khỏi, Tôn Tử Không mới cúi người thật cẩn thận nói:
Sở Hoan biết tối nay Tôn Tử Không đã kiệt sức, thấy gã quần áo dính đầy vết bẩn, từ khi đến kinh thành còn chưa nghỉ tạm, trên mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, mắt thậm chí còn hơi đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Hắn trầm ngâm, rốt cục nói:
Tôn Tử Không vui sướng vạn phần, Sở Hoan cũng không đợi hắn dông dài, liền tự trở về, bước nhẹ vào phòng Lăng Sương. Trong phòng, ngọn đèn dầu chớp động. Sở Hoan tới gần bên giường, nhìn thấy Lăng Sương ánh mắt như nước long lanh mở to nhìn mình, dịu dàng cười, hỏi:
Lăng Sương hạ giọng nói:
Nô tì... Nô tì không có việc gì, lão gia, hôm nay... Hôm nay là ta liên luỵ ngài…
Chớ nói lời này!
Sở Hoan kéo ghế dựa sang, ngồi xuống bên giường, hạ giọng nói:
Hắn bây giờ suy nghĩ một chút, Lăng Sương trước khi gặp lại hắn, dường như đã mắc bệnh rồi.
Khi ở Vân Sơn phủ tranh đoạt hoa khôi sắp tiến vào vực thẳm, Sở Hoan đã cảm thấy Lăng Sương lòng bắt đầu tràn đầy hoảng sợ. Từ đó về sau, tuy rằng được cứu thoát khỏi phủ Vân Sơn nhưng trốn trốn tránh tránh một hồi, khiến Lăng Sương áp lực tâm lý tự nhiên không nhỏ. Cho dù là cuối cùng đã ở bên cạnh mình, nhưng mỗi ngày đều phải thật cẩn thận, chính mình cũng không quan tâm, mà Lăng Sương lòng vẫn còn nặng suy nghĩ, lại thêm việc thức khuya dậy sớm, làm việc vất vả. Tuy rằng nhà chỉ có hai người, nhưng Lăng Sương mỗi ngày đều lau chùi sạch sẽ, cũng là mệt nhọc quá độ, tâm lý và thân thể song trùng cạn kiệt, mới khiến cho Lăng Sương đột nhiên té xỉu.
Lăng Sương nghe Sở Hoan nói như vậy, có chút kinh ngạc, lập tức nói:
Sở Hoan cười cười, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ xấu hổ, bình thường nếu mình chú ý một chút, có lẽ đã có thể sớm phát hiện Lăng Sương có dấu hiệu suy nhược cơ thể rồi.
Sở Hoan ngồi ở trên ghế, phòng trong yên lặng một trận, Sở Hoan rốt cục lại hỏi:
Hắn dừng một chút, nói:
Lăng Sương nghe Sở Hoan nói như vậy, vẻ mặt ảm đạm, sau một lúc lâu qua đi, mới hạ giọng nói: