ấy có người muốn kéo xe đi, lập tức nâng đao kêu lên:
Tất cả không được nhúc nhích, người Hắc Hồ chúng ta nhiều nhất, những thứ này nên phân phối thế nào, do Thân lão đại chúng ta làm chủ.
Lần này đi, năm đỉnh núi cùng xuất động.
Lập tức có người nói:
Bên cạnh năm chiếc xe ngựa, giờ phút này đã tụ tập người, sợ bị người khác lôi xe đi, tủy ằng vừa rồi còn vui mừng, nhưng giờ phút này lại bắt đầu suy xét chuyện chia của.
Một con khoái mã chạy như bay mà đến, trên ngựa là một đại hán cường tráng, trên đầu buộc một dây màu đen, lông ngực rậm, tay nắm đao thép, nhìn thấy đám phỉ vây quanh xe ngựa đang tranh luận, nhíu mày, đầu tiên cưỡi ngựa qua nhìn, lập tức lớn tiếng hỏi:
Lập tức bên cạnh có người nói:
Thân lão đại, quan binh mang một chiếc xe ngựa đi!
Mẹ nói!
Thân lão đại giận dữ nói:
Nhưng dường như đã có không ít phỉ thỏa mãn, được năm xe hàng hóa, có người nhìn thấy rất nhiều đổ cổ kỳ trân trong đó, biết đều giá trị xa xỉ, vừa rối cả đám như lang như hổ, sau khi được năm cỗ xe, sĩ khí lại nhanh chóng sụt giảm, đều nhìn chằm chằm xe ngựa, sợ sau khi rời khỏi, hàng hóa đầy xe sẽ bị người khác nuốt hết.
Thân lão đại thúc ngựa, thấy chỉ có mấy chục tên lâu la đi theo mình, trong cơn giận dữ, quay đầu ngựa lại, thấy một tên phỉ trúng bỏ trường thương sờ soạn trên xư ngựa, gã không nói hai lời, nâng đại đao lên chém xuống, người nọ kêu thảm một tiếng, lăn xuống đất, nhưng người khác đều chấn động, giờ phút này lại nghe một thanh âm cả giận:
Mấy thớt ngựa chạy như bay tới, một nam tử xấu xí khuôn mặt rất bất mãn, Thân lão đại giận dữ nói:
Người nọ cau mày nói:
Một con khoái mã đi tới từ phía sau, thấy tình hình này, nhíu mày kêu lên:
Tên xấu xí hỏi:
Làm sao vậy?
Các ngươi cũng nhìn thấy, số lượng quan binh không ít, cũng có vài trăm người.
Người tới vẻ mặt cổ quái:
Tên xấu xí cười to nói:
Có mưu mẹo cái gì? Trang bị tốt, không phải là to gan, đó đều là giá áo túi cơm mà thôi, thấy chúng ta nhiều người, đã dọa bể mật gần chết, đúng rồi, ngươi nói có phải chúng ta nên chia đồ đạc này trước hay không?
Không đúng!
Người nọ lắc đầu, nhìn chung quanh, thấy đám phỉ vây chung quanh xe ngựa, trải qua một hồi đuổi nhau này, đã hơi mệt mỏi, ngồi xuống mặt đất cánh đồng bát ngát. Chúng phỉ lẻ loi lộn xộn, sát khí chưa từng có vừa rồi dường như biến mất trong nháy mắt, một số người vừa cười vừa nói, không khí rất vui mừng.
Người này dường như nghĩ tới cái gì:
Gã vừa nói xong, liền nghe được mặt đất bỗng vang lên từng đợt vó ngựa, tiếng vó ngựa kia ầm ầm như tiếng sấm, mặt đất dường như đều đang rung động, đám phỉ hiển nhiên cũng nghe được tiếng động cổ quái này, nhìn chung quanh, lập tức nghe được có người cả kinh kêu lên:
Giờ phút này có không ít người nhìn lại theo tiếng động, thấy được phía sứ đoàn lui lại, đột nhiên xuất hiện bóng đen, sứ đoàn vừa chật vật thoát đi vừa rồi, giờ phút này dường như lại có một đội ngũ u linh đột nhiên xuất hiện, đội ngũ này xếp thành một hàng hình quạt vây tới, dưới háng đều là tuấn mã mạnh mẽ, từ xa nhanh chóng tấn công tới, tốc độ cực nhanh, khí thế này khiến chúng phỉ đều sợ hãi biến sắc.
Gần ngàn tên thổ phỉ tán loạn, một số nằm trên mặt đất chưa thức dậy, cũng có một số ngay cả binh khí đơn sơ cũng để một bên không cầm trong tay, đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện như âm hồn này, thế tới như gió, trong tiếng ầm ầm, không đợi đám phỉ phản ứng, chợt nghe tiếng vút vút vút vang lên, tên bắn tới giống như châu chấu.
Tên không lưu tình chút nào xuyên thấu qua thân thể đám phỉ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số phỉ chúng trúng tên ngã xuống đất, một vòng mưa tên qua đi, đám kỵ binh đã gần trong gang tấc, họ sớm rút đao ra, dưới ánh trăng, hàn đao lạnh thấu xương, giống như cuồng phong đảo đại địa, cuốn tới, hàn đao chém ra, chúng phỉ căn bản không có lực hoàn thủ, kỵ binh ác nghiệt, hàn đao vô tình, chém như thái rau, một đám lớn phỉ chúng thậm chí ngay cả kêu to cũng không kịp, đã bị hàn đao chém giết.
Chúng phỉ đã sớm hồn bay phách lạc, không nói hai lời, đứng dậy bỏ chạy, trong nhất thời gào khóc thảm thiết, Thân lão đại và vài tên thủ lĩnh đều thét lên:
Không nên chạy, các huynh đệ, chúng ta nhiều người, liều mạng với chúng!
Không nên đi, không nên đi, ngăn cản chúng!
Thân lão đại liên tục xuất đao, chém giết vài tên bộ hạ chạy trốn, nhưng bại binh như núi đỏ, đám phỉ đã bị khí thế kỵ binh chấn nhiếp, tuy rằng người đông thế mạnh, làm sao còn có chiến ý, trong tai đều nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn, lại chạy như gió, lúc này chỉ hận cha mẹ sinh hai cái đùi, dưới ánh trăng, mấy trăm tên phỉ chúng gào khóc thảm thiết chạy tới rừng trúc, mà đội ngũ kỵ binh ngồi tuấn mã lực đánh vào mười phần, họ vốn là tinh nhuệ huấn luyện có tố chất của đế quốc, xuất đao nhanh chóng linh hoạt, sắc bén, hơn nữa đao trong tay đều là vũ khí sắc bén nhất đế quốc, vô cùng sắc, ánh đao bay múa, lóe ra hàn quang chói mắt, máu phun tung tóe. Chỉ trong khoảng khắc, đã có vô số phỉ chúng phơi thây trên cánh đồng bát ngát.
Thân lão đại và người xung quanh biết đại thế đã mất, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chạy trốn.
Chúng phỉ gào khóc thảm thiết, dường như bầy cừu gặp phải bầy sói trên cánh đồng bát ngát, tán loạn chung quanh. Mà kỵ binh Cận Vệ Quân lại huấn luyện có tố chất, tiến lùi tự động, ngay từ đầu xếp thành hình quạt giết về phía trước, đội hình lập tức lại triển khai, ngoại trừ chính diện vẫn duy trì một đội kỵ binh liên tục vọt tới như trước, kỵ binh hai bên bắt đầu vây vào giữa, giống như hai cánh tay người ôm lại, tốc độ tuấn mã cực nhanh, cánh đồng bát ngát thích hợp kỵ binh tấn công, phỉ chúng đã có vài trăm người bị vây ở giữa, hiển nhiên đám kỵ binh này xúm lại đều hổn bay phách lạc, không ít người ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu không dám nhúc nhích, có người vẫn muốn tìm lỗ hổng lao ra, nhưng còn chưa tìm được lỗ hổng đã bị hàn đao gào thét mà qua chém thành hai đoạn.
Tuy rằng cũng có một bộ phận nhỏ phỉ chúng cầm vũ khí phản kích, nhưng họ dựa vào vũ khí còn chưa ra hình dáng, thì sao có thể chống đỡ được kỵ binh Cận Vệ Quân trang bị hoàn mỹ huấn luyện có tố chất. Đám kỵ binh xuất đao không có bất kỳ động tác đẹp mắt gì, đơn giản, tác dụng kinh người, thuần túy là vì sát thương kẻ thù, trận chém giết này xảy ra trên cánh đồng bát ngát, là kỵ binh có huấn luyện đánh với phỉ chúng vũ khí thô sơ, là tinh binh đế quốc tiến lùi tự động phối hợp ăn ý đánh với một đám ô hợp, kết quả đương nhiên không nói cũng biết, hoàn toàn là giết hại nghiêng về một phía.
Thân lão đại may mắn cưỡi ngựa, sớm vọt vào trong rừng trúc, tên xấu xí kia vận khí quả thật kém rất nhiều, vốn khoảng cách rừng trúc ngày càng gần, mắt thấy sẽ nhảy vào trong, không ngờ có tên bắn lén tới, xuyên thấu cổ gã, xoay người ngã xuống ngựa, một tên phỉ chúng bên cạnh thấy thế, cũng bất chấp gã sống hay chết, xoay người lên ngựa lao vào rừng trúc.
Lúc này đám phỉ đã hoàn toàn không có lòng chống đỡ, cả đám chỉ biết chạy trối chết, thi thể khắp nơi trên cánh đồng bát ngát, phen xung phong liều chết này, đám phỉ tử thương vô số, nhưng kỵ binh Cận Vệ Quân đừng nói tử vong, ngay cả tổn thương cũng không có một người.
Năm sáu mươi phỉ chúng ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, bị đám kỵ binh vây quanh, cũng không hạ sát thủ nữa. Hiên Viên Thắng Tài phi ngựa chạy tới, thấy đám phỉ đã trốn vào trong rừng trúc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, quay đầu lại, thấy Tiết Hoài An và Sở Hoan đã cưỡi ngựa đến, lại quay đầu ngựa tiếp đón, chắp tay nói:
Tiết Hoài An nhìn thi thể khắp nơi, không ít đều là đầu thân chia lìa, trong lòng hơi kinh sợ, nhưng trận chiến này thu được toàn thắng, cũng hưng phấn, cười nói với Sở Hoan:
Sở Hoan cười nói:
Tiết Hoài An vuốt râu nói:
Sở địa nhân, ngài làm sao biết Huyện thừa kia là giả?
Có lẽ đại nhân không chú ý, huyệt thái dương của Huyện thừa kia nhổ ra, đó là từng luyện võ công, hơn nữa hạ quan quan sát một chút, hai tay hắn có vết chay phồng, rõ ràng cho thấy là người từng luyện võ công.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Tiết Hoài An thở dài:
Gã lập tức nói:
Sở đại nhân tương kế tựu kế, làm thương nặng phỉ chúng, quả thật là một công lớn.
Đám cường phỉ này, dường như đã nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu không diệt trừ, chỉ sợ còn có hậu hoạn.
Sở Hoan nói:
Hiên Viên Thắng Tài cũng cười nói:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Hiên Viên Thắng Tài nói:
Tiết Hoài An vuốt râu mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày lạnh lùng nói:
Sở Hoan cũng khẽ nhíu mày, Cô Sơn Huyện nho nhỏ, gần ngàn phỉ chúng kêu gọi tập hợp một chỗ, con số này đã hết sức kinh người, khoảng cách kinh thành không tới mười này, còn ở giữa Đại Tần, chẳng lẽ nạn trộm cướp của đế quốc đã nghiêm trọng đến tình trạng thế này?