Bạch Hạt Tử nói:
Khâu đương gia, người Tây Lương đã cầu hòa Đại Tần ta, Đại Tần ta cũng đã đáp ứng. Hiện giờ chúng ta phải xuyên qua sa mạc, đi tới Tây Lương nghênh thú Công chúa Tây Lương, nhưng chưa quen thuộc với sa mạc, cho nên mới phải tới tiến tới đây, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.
Khâu đương gia, quy củ của các ngươi, dẫn thương dẫn dân không dẫn binh, chúng ta sẽ không phá hỏng.
Sở Hoan nói:
Tay phải Khâu Anh Hào chuyển động, bi sắt rung động, trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:
Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:
Sở Hoan vuốt cằm nói:
Khâu Minh Đạo rốt cuộc mở miệng nói:
Cha, họ nói cũng không sai. Cũng không phải chúng ta dẫn binh đi đánh Tây Lương, lần làm ăn này có gì không làm được?
Câm mồm!
Khâu Anh Hào quát lớn một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
Khách nhân, chuyện này chờ ta suy nghĩ một chút, ta không thể trả lời cho ngươi lúc này!
Cũng được!
Sở Hoan gật đầu cười nói:
Khâu Anh Hào hỏi:
Người của các ngươi ở nơi nào?
Ngay bên ngoài trấn, không dám tùy tiện vào trấn.
Sở Hoan đứng dậy, chắp tay nói:
Còn xin hỏi Khâu đương gia một câu, đội ngũ chúng ta có thể vào trấn nghỉ ngơi và chỉnh đốn hay không?
Bao nhiêu người?
Hơn ba trăm người, hơn mười cỗ xe ngựa!
Vậy không được!
Khâu Anh Hào lập tức nói:
Nếu tầm mười người, có thể tiến vào thôn trấn nghỉ một chút, số người của các ngươi nhiều lắm, đột nhiên nhiều người tiến vào như vậy, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu người trong trấn.
Đã như thế, vậy chúng ta chờ ngay ngoài trấn.
Sở Hoan gật đầu nói:
Khâu Anh Hào cũng đứng lên nói:
Tôn Tử Không nhịn không được nói:
Khâu Anh Hào sửng sốt, cười ha ha nói:
Khâu Anh Hào lập tức tự mình đưa Sở Hoan ra cửa, ba người Sở Hoan cáo từ rời đi, cưỡi ngựa trở về theo đường cũ, lúc trước hắn vốn còn chuẩn bị tới xem khách lạc đã Mã gia một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại, khách lạc đà Khâu gia không dám tùy tiện nhận, như vậy khách lạc đà Mã gia chắc chắn cũng có băn khoăn.
Cái giọ là đồng hành là oan gia, Sở Hoan cảm thấy Khâu gia và Mã gia chính là hai nhà khách lạc đà lớn nhất Lạc Nhạn trấn, chắc chắn tồn tại quan hệ cạnh tranh, mình chỉ tìm Khâu gia, có lẽ Khâu gia sẽ tận lực tiếp lấy, nếu lúc này lại đi tìm Mã gia, Khâu gia biết, trái lại có thể làm khó dễ từ giữa, cuối cùng tất cả khách lạc đà Lạc Nhạn trấn cũng sẽ không làm.
Lần này phải xuyên qua sa mạc, cuối cùng vẫn phải thuê một nhà khách lạc đà dẫn đường, như vậy mới có thể thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không có sự trợ giúp của khách lạc đà, chỉ sợ sẽ gặp đường nhiều phiền toái hơn nữa trong sa mạc.
Ba người trở về đường cũ, trải qua nhà trọ Nhạn Môn kia, Tôn Tử Không không kìm nổi liếc qua bên kia một chút, lúc trước di tới, một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp có vài phần quyến rũ dựa trước cửa, giờ phút này nhìn lại, thấy thiếu phụ kia vẫn dựa lưng vào cạnh khung cửa, một bàn tay đặt ngang ngực, tay kia cầm một trái cây cắn, khuôn mặt mang theo nụ cười quyến rũ, thấy Tôn Tử Không nhìn về phía nàng, dĩ nhiên quăng mị nhãn về phía Tôn Tử Không, khiến trái tim Tôn Tử Không đập thình thịch.
Trấn nhỏ ngoài quan ngoại này, nữ nhân vốn cũng không phải quá nhiều, bộ dạng xinh đẹp càng ít tới thảm thương, có vài phần tư sắc còn có thái độ quyến rũ, chỉ sợ là lông phượng và sừng lân rồi, Tôn Tử Không mơ hồ cảm thấy thiếu phụ này rất có thể là một đóa hoa đẹp nhất toàn thôn trấn, tuy rằng lớn hơn rất nhiều so với cô nương chân dài tu luyện kia, nhưng phong tình quyến rũ thì cô nương Tú Liên kia xa xa không bằng.
Chờ đám người Sở Hoan đi qua trước cửa, lúc này thiếu phụ quyến rũ mới vén rèm cửa lên, đi vào bên trong.
Nhà trọ Nhạn Môn này cũng dựng bằng đất, nhưng khác với phòng xá bình thường, xây dựng hai tầng lầu, phòng xá như vậy, rất hiếm thấy trong mấy trăm phòng xá ở Lạc Nhạn trấn.
Vào trong phòng, thấy chính đường có mấy bàn lớn, hơn mười người xúm lại bên cạnh mỗi bàn lớn, tập trung một chỗ đổ xúc xắc, trong khách sạn, cũng thiết lập sòng bạc.
Thiếu phụ lắc mông đi vào, một gã nam tử đột nhiên đi tới, nam tử này quần áo lông, đội mũ mềm, ghé sát bên người thiếu phụ, thấp giọng hỏi:
Thiếu phụ quyến rũ liếc nam tử này một cái, khuôn mặt vốn không tính quá xinh đẹp giờ phút này lại quyến rũ mê người, khẽ cười nói:
Một bàn tay của nam tử này đặt lên bộ mông to lớn của thiếu phụ, dùng sắc nhéo một cái, tay kia nhét hai khối bạc vụn vào ngực thiếu phụ. Thiếu phụ kia ôi một tiếng, cười:
Nàng lấy bạc từ trong ngực ra, nhét vào hông mình, lúc này mới thấp giọng nói:
Nam tử cười cười, thiếu phụ quăng mị nhãn qua, thấp giọng nói:
Nàng ở ngoài cửa xem động tĩnh, vừa rồi được hai miếng bạc vụn, nói thế nào cũng có bảy tám lạng, số bạc này kiếm hết sức dễ dàng.
Nam tử thấy bộ dáng quyến rũ của thiếu phụ kia, trong lòng ngứa ngáy, nhìn về phía bậc thang, mới thấp giọng nói:
Thiếu phụ nhẹ nhàng vộ lên bộ ngực rắn chắc của nam tử, quyến rũ nói:
Một bàn tay thô ráp của nam tử vẫn không kiêng nể gì mà đặt lên mông thiếu phụ kia xoa nắm, nói nhỏ vài câu bên tai thiếu phụ. Thiếu phụ kia cười rộ lên, bấm một cái lên cánh tay nam tử, thấp giọng mắng:
Nam tử cười tủm tỉm, thấp giọng nói:
Thiếu phụ thấp giọng nói:
Vậy ngày không sợ đương gia của ta sao?
Là cái tên chỉ một quyền của ta đã muốn mất mạng đó à?
Nam tử khinh thường thấp giọng nói:
Cô nàng, cái loại kia không chịu được một quyền của ta, chỉ sợ cũng khiến cho tiểu tao hóa ngươi không no… !
Chán ghét!
Thiếu phụ lắc mông, giơ tay đẩy bàn tay to đang vuốt ve trên mông màu mỡ của mình, đôi mắt quyến rũ như tơ, thấp giọng nói:
Nam tử mừng rõ, thấp giọng nói:
Thiếu phụ cười dâm đãng một tiếng, đẩy gã ra, tránh đi như không có việc gì. Lúc này nam tử mới cảm thấy thỏa mãn đi lên trên lầu, trên lầu có bảy tám gian phòng khách, nam tử tới trước một phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới một thanh âm:
Nam tử đẩy cửa vào, chỗ gần cửa sổ trong phòng, một người mặc áo gấm màu xanh đang ngồi ở đó, dùng tay chống mã, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Tóc gã búi thành búi giống nam tử bình thường, nam tử này đóng cửa lại, người bên cửa sổ đã nghiêng đầu, nửa mặt bên trái đeo mặt nạ, nửa mặt bên phải tuyết trắng mềm mại, mặc dù ăn mặc kiểu nam tử, nhưng đôi mắt ngập nước kia rõ ràng là một tiểu mỹ nhân quyến rũ lòng người.
Đôi môi đỏ mọng ướt át của người đeo mặt nạ lộ ra một nụ cười câu hồn, dịu dàng nói:
Nam tử này, lại là Thủy Dùng sống sót sau tai nạn ở huyện Cô Sơn lần trước, mà tiểu mỹ nhân ăm mặc áo gấm kiểu nam trang này, chính là vị Liễu Mị Nương trời sinh khiêu gợi đẹp đẽ.
Thủy Dũng vừa nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Liễu Mị Nương, toàn thân lập tức nhũn ra, ghé sát tới, thấp giọng nói:
Họ đã đến, ba kỵ vào thôn trấn, hiện giờ đã rời khỏi thôn trấn, nếu đoán không sai, lúc này họ đang trú đóng bên ngoài trấn. Họ hẳn là đã tìm tới khách lạc đà, khách lạc đà Khâu gia!
Ồ?
Liễu Mị Nương tựa lên ghế, tuy rằng mặc áo gấm, trong lúc vô tình lại bày ra tư thế cực kỳ trêu người:
Có vài nữ nhân nhìn xa cực đẹp, nhìn gần sẽ giảm bớt đi nhiều, nhưng Liễu Mị Nương thì khách, nhìn từ xa quyến rũ xinh đẹp, nhìn gần lại phát hiện da thịt của nàng trắng nõn tới cực điểm, không chút tỳ vết, dường như chỉ cần đụng nhẹ ngón tay vào da thịt, có thể nhỏ ra nước. Đôi mắt ngập nước quyến rũ mười phần kia, bất kỳ một nam tử nào nhìn thấy đều không quên được, vĩnh viễn nhớ trong lòng, hơn nữa trên người nàng tản ra mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, khiến cho nam nhân tới gần nàng xôn xao cả người, khí huyết dâng trào.
Gã không kìm nổi đi lên vài bước, thần hồn điên đảo hỏi:
Liễu cô nương, chúng ta… tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Tối nay có nên đi thăm dò trước một phen hay không?
Không cần!
Liễu Mị Nương lắc đầu nói:
Họ người đông thế mạnh, phòng thủ cực nghiêm, chúng ta không thể đánh rắn động có, nếu lúc này rút dây động rừng, thứ nhất khiến họ có đề phòng, thứ hai cũng hết sức nguy hiểm, chúng ta còn phải chờ cơ hội, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Liễu cô nương, ta không sợ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của Liễu Mị Nương, Thủy Dũng khô họng, tâm tình kích động:
Liễu Mị Nương uốn éo đứng dậy, cười ha ha, dịu dàng nói:
Nghe giọng nói mềm mại của Liễu Mị Nương, thậm chí mang theo quan tâm, toàn thân Thủy Dũng nhũn ra, bị dáng người gợi cảm ma quỷ bọc áo gấm bên ngoài hấp dẫn, nếu đổi lại nữ nhân khách, chỉ sợ Thủy Dũng đã sớm nhào tới, nhưng chẳng biết tại sao, Liễu Mị Nương này mị hoặc gợi cảm, khiến mỗi nam nhân đều có thể dâng lên dục vọng nguyên thủy nhất, nhưng lúc thật sự đối mặt với dáng người ma quỷ này, người phụ nữ này lại có một loại khí chất khiến người ta không dám tùy tiện mạo phạm.
Thủy Dũng không thể nói đây là loại hương vị gì, nhưng gã không dám tùy tiện ra tay, thậm chí duois tình huống Liễu Mị Nương không chủ động tiến hành tiếp xúc thân thể, ai cũng không dám đụng một ngón tay vào nàng.
Thiên hạ không ít nữ nhân khiêu gợi, Liễu Mị Nương là một trong số đó, nhưng loại khí chất khiến người ta không dám dễ dàng mạo phạm trên người nàng, có lẽ là nhân tố khác với những nữ nhân khác, cũng là nguyên nhân khiến nam nhân si mê nàng nhất.
Thủy Dụng ngăn chặn kích động trong lòng, lúc trước gã đã nhìn thấy bộ ngực hùng vĩ cao ngất của Liễu Mị Nương, nhưng giờ phút này dường như co lại không ít, trong lòng mơ hồ biết có lẽ bởi vì giả trang nam nhân, cho nên dùng vải buộc chặt, cho dù như thế vẫn hơi nhô lên, trong lòng hơi tiếc nuối, bộ ngực sữa đầy đặn như thế, lại dùng vải buộc chặt làm mất đi sóng cả vốn có, khiến mình cũng mất đi rất nhiễu nhãn phúc, thật sự là làm bậy.
Thủy Dũng hơi bất an, gã chưa bao giờ tiến vào sa mạc, đến Lạc Nhạn trấn này đã cảm giác được hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt, thực sự đi vào sa mạc, chỉ sợ sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực.
Sóng mắt Liễu Mị Nương lưu động, buồn bã nói:
Thủy Dũng nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của Liễu Mị Nương không ngờ mang theo một chút khổ sở đáng thương, tâm thần rung động, lập tức vỗ ngực nói:
Liễu Mị Nương cười ha ha, mị nhãn như tơ, thấp giọng nói:
Thủy Dũng vội đáp:
Ta đi cùng cô!
Không cần!
Ngọc thủ trắng nõn của Liễu Mị Nương đặt lên ngực Thủy Dũng, Thủy Dũng đưa tay muốn bắt, Liễu Mị Nương đã nhẹ nhàng thu hồi lại, quyến rũ nói:
Đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, sóng mắt như tơ, trái tim Thủy Dũng rung động. Gã ngây ngốc một lát, Liễu Mị Nương đã đi qua mở cửa, rời cửa, Thủy Dũng đi theo ra, liền thấy Liễu Mị Nương mang theo Đầu Gỗ đội nón tre đi xuống dưới lầu, nhìn bóng lưng thướt tha kia, Thủy Dũng cảm thấy dục hỏa thiêu thân, tới bên hành lang, nhìn thấy Liễu Mị Nương rời cửa, lập tức thấy thiếu phụ dưới lầu ngẩng đầu nhìn tới, Thủy Dũng nắm chặt tay, trong lòng nghĩ: “Liễu Mị Nương tạm thời không tới tay được, tối nay chỉ có thể dùng con mụ lẳng lơ trong điếm này tiêu hỏa, con mụ lẳng lơ này, ông vừa vào cửa đã câu dẫn ông, buổi tối xem ông không chơi chết nàng… !
Gã nhìn chằm chằm bộ mông lớn đong đưa của thiếu phụ kia, cả người nóng lên, chỉ trông mong sớm tới nửa đêm.