Cô gái Tây Lương đau khổ khóc. Mị Nương thờ ơ ngồi trên mặt cát, đưa tay ra nói với Sở Hoan:
Sở Hoan liếc nàng một cái, lấy nửa miếng thịt chim từ bên hông xuống, chia làm ba phần, ném cho Mị Nương một phần, mình giữ lại một phần, phần còn lại ném cho cô gái Tây Lương cách đó không xa.
Thịt chim rơi trên cát, Mị Nương trừng mắt nhìn Sở Hoan, nhặt lên, thổi sạch cát, trải qua mấy ngày thích ứng, Mị Nương đúng là đã không còn ghê tởm thịt chim diều hâu nữa, Thậm chí mỗi lần ăn xong, nàng đều cảm thấy thể lực mình nhanh chóng khôi phục.
Cô gái Tây Lương thấy Sở Hoan ném thịt đến, cuối cùng định thần lại, dường như lúc này mới ý thức tới còn có hai người ở bên cạnh, đưa tay đến thắt lưng rút tiểu loan đao ra, sặc một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, hai tay nắm chặt chuôi đao, trên mặt tỏ ra cảnh giác cực độ, lớn tiếng hỏi:
Mị Nương như cười như không, liếc nhìn Sở Hoan một cái, nói:
Sở Hoan không thèm để ý đến nàng ta, vẫn cắm cúi ăn, càng không bận tâm đến cô gái Tây Lương kia.
Mị Nương thấy Sở Hoan không để ý tới mình, lườm một cái, lúc này mới nhìn về phía cô gái Tây Lương, cười lạnh:
Cô gái Tây Lương hiển nhiên thể lực cực kỳ yếu, tay cầm đao run rẩy, đôi bàn chân chắc nịch cũng đang run rẩy. Làn da của nàng không trắng như da Mị Nương mà có màu đồng, khiến nàng có một vẻ đẹp rất lạ. Mồ hôi từ trên ngấn cổ màu đồng chảy ròng ròng xuống dưới, lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông cực kỳ khỏe mạnh, rắn rỏi. Nếu nói Mị Nương là hoa đào Giang Nam thì cô gái Tây Lương này là kình trúc Tây Lương, toát lên một vẻ đẹp cực kỳ đặc trưng của người Tây Lương.
Dung nhan của nàng tự nhiên không được tinh xảo như Mị Nương, lông mày hơi rậm, sống mũi hơi cao, môi cũng quá dày, có vẻ rất hoang dã, pha lẫn chút anh khí.
Cô gái Tây Lương nhìn Sở Hoan hỏi.
Sở Hoan rốt cuộc đáp:
Cô gái Tây Lương chậm rãi buông tay xuống, nhìn bốn phía, nhíu mày hỏi:
Mị Nương liếc Sở Hoan một cái nói:
Không phải là ngươi đang hy vọng nàng ta sẽ dẫn đường à? Ngay cả việc mình đang ở đâu nàng ta cũng không biết. Xem ra ngươi lại tính sai rồi.
Không nói câu nào, cũng chẳng ai cho rằng ngươi bị câm đâu.
Sở Hoan lạnh lùng nói, tiếp tục ăn thịt.
Mị Nương xì môi, trừng mắt nhìn Sở Hoan, rồi lại nhìn về phía cô gái Tây Lương như cười như không nói:
Cô gái Tây Lương trợn mắt, cáu giận nói:
Ai là tiểu muội muội của ngươi? Bản cô nương vì sao phải nói cho ngươi biết tên.
Ôi nhìn không ra, tính tình cũng cang cường ghê nha.
Mị Nương cười khanh khách:
Kỳ thật ta cũng không muốn biết tên của ngươi, người chết đã biết tên, biết nữa chỉ thêm xui xẻo thôi.
Ngươi mới là người chết.
Cô gái Tây Lương đúng là cũng nóng tính, một bước không nhường, tiếp tục truy vấn:
Các ngươi là ai?
Người không nhận ra chúng ta là người Trung Nguyên à?
Đôi mắt Mị Nương đảo lia lịa, quét qua thân hình cô gái Tây Lương kia, thản nhiên nói tiếp:
Chúng ta đang muốn đi Tây Lương, giết sạch người Tây Lương không còn một mống.
Giết sạch người Tây Lương?
Cô gái Tây Lương cười lạnh:
Nàng ta cãi cọ một hồi, người cũng rũ ra, ngồi xuống đất, cầm thịt lên ăn. Mị Nương cười tủm tỉm:
Cô gái Tây Lương đưa miếng thịt đến sát miệng, nghe Mị Nương nói thế, ngơ ngác một chút, đã thấy Mị Nương cười khach khách đầy vẻ châm chọc:
Cô gái Tây Lương hừ lạnh một tiếng, hung hăng nhìn Mị Nương, rồi bắt đầu cắn thịt ăn. Xuất thân là con gái Tây Lương phương Bắc, hiển nhiên so với Mị Nương dễ thích ứng với hoàn cảnh này hơn. Mị Nương lần đầu ăn thịt sống, thấy con diều hâu máu me đầm đìa vài lần muốn nôn mửa. Nhưng cô gái Tây Lương này không hề tỏ ra chút gì ngần ngại, nàng hiển nhiên hiểu miếng thịt này sẽ giúp nàng duy trì sự sống, nên nhanh chóng ăn hết miếng thịt, rồi nhìn về phía bình nước bên hông Sở Hoan hỏi:
Sở Hoan dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô gái Tây Lương. Cô gái Tây Lương có chút xấu hổ cúi mặt xuống. Mị Nương lại tiếp tục giễu cợt:
Cô gái Tây Lương cả giận nói:
Bổn cô nương có xin nước của ngươi đâu, mà ngươi phải nói này nói nọ.
Nước của hắn, chính là nước của ta, ta là nữ nhân của hắn, ngươi nói đó có phải là chuyện của ta không?
Mị Nương quyến rũ cười, giọng nói cực kỳ lẳng lơ.
Sở Hoan nhíu mày liếc nhìn Mị Nương, rồi lại nhìn cô gái Tây Lương, cũng không nói chuyện, đứng dậy đi về hướng Bắc, Mị Nương vội hỏi:
Sở Hoan cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
Hắn đi một đoạn khá xa, rồi mới dừng lại, ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt chỗ thịt còn sót lại.
Thấy Sở Hoan rời khỏi, Mị Nương cũng miễn cưỡng đứng lên, đi theo hắn, đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cười hỏi:
Cô gái Tây Lương tay nắm chặt loan đao, cười lạnh:
Mị Nương lập cức phá lên cươi, hất ngực lên khiêu khíh:
Cô gái Tây Lương bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt giận dữ nhìn Mị Nương. Mị Nương như cười như không, đầy vẻ khiêu khích.
Cô gái Tây Lương dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ:
Mị Nương vuốt vuốt mái tóc, vẫn trêu chọc nói:
Cô gái Tây Lương nghe giọng điệu đầy vẻ khiêu khích của Mị Nương, rốt cuộc không kìm nổi cơn giận, tay cầm đao, đưa lên, mũi đao chỉ vào Mị Nương, trừng mắt nói:
Mị Nương ưỡn ngực, giơ tay lên, dùng một ngón tay vẫy vẫy, cười tủm tỉm:
Cô gái Tây Lương không thể kiềm chế nữa, bất chấp mọi thứ, vài bước xông tới, loan đao trong tay đâm vào Mị Nương, tuy nhiên, đến khi gần sát vào Mị Nương thì e ngại dừng lại, hiển nhiên chỉ là định dọa Mị Nương mà thôi. Tuy nhiên, Mị Nương cũng không phải là không phản kháng giống như đã nói, sớm đưa tay ra, cổ tay vừa chuyển, bàn tay làm chưởng, dễ dàng nắm lấy thủ mạch của cô gái Tây Lương. Cô gái Tây Lương cảm thấy tay mình tê rần, kêu ối một tiếng, loan đao trong tay đã rơi xuống đất, không đợi nàng kịp phản ứng, tay kia của Mị Nương đã rất nhanh nắm chặt cổ cô gái Tây Lương.
Cô gái Tây Lương không thể ngờ Mị Nương ra tay nhanh chóng như vậy. Mị Nương bề ngoài nhìn chỉ giống như một nữ nhân yếu đuối, nhưng động thủ thì cực kỳ sắc bén, cô gái Tây Lương căn bản không phản ứng kịp.
Nàng cảm thấy yết hầu bị Mị Nương bóp chặt, hô hấp bắt đầu khó khăn. Nàng vốn cơ thể đã suy yếu, tuy rằng mới được ăn chút thịt chim, nhưng thể lực đương nhiên không thể phục hồi nhanh như vậy, trong lúc đó, cảm thấy người nhũn ra, nhưng vẫn ngoan cố nâng một bàn tay, đấm vào ngực Mị Nương.
Mị Nương nếu muốn đối phó với cô gái này quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng chân nàng thương thế chưa khỏi hoàn toàn, cử động không tiện, không thể né tránh, chỉ dùng tay bắt lấy nắm đấm của cô gái Tây Lương, cười quyến rũ nói:
Cô gái Tây Lương tuy rằng bị bóp cổ, nhưng không hề có chút gì sợ hãi, trong mắt tràn đầy ý chí quật cường, hai hàm răng ngà cắn chặt, cực kỳ phẫn nộ.
Nàng thực sự khó thở, cơ thể không còn khí lực, Mị Nương nhích đến sát bên cạnh nàng, nhìn cô gái Tây Lương từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm:
Một bàn tay của Mị Nương không ngờ đặt lên ngực của cô gái Tây Lương, cười khach khách:
Cô gái Tây Lương vừa giận vừa nhục, nhưng không có cách nào phản kháng, nước mắt từ từ chảy ra, lúc này nhìn cực kỳ nhu mì yếu ớt, đến cả ác ma cũng phải xót thương.
Mị Nương nhìn thấy cô gái Tây Lương rơi lệ, cười khúc khích, ghé sát vào vên tai nàng, hạ giọng nói:
Nàng buông lỏng tay, tay kia đẩy vào đầu vai cô gái Tây Lương, cô gái Tây Lương lập tức ngã nhào trên mặt đất.
Mị Nương cũng không nhìn nàng nữa, đi thẳng về phía Sở Hoan. Cô gái Tây Lương cắn chặt răng, trong mắt ngập tràn sát ý, đưa tay chỉ vào Mị Nương nói:
Mị Nương quay đầu lại, cười khinh thường: