Trên mặt cát bây giờ đều là thi thể. Sở Hoan và Mị Nương tất nhiên cũng không muốn ở đây lâu, nhặt nhạnh nhu yếu phẩm, rồi chạy đến một cồn cát khác nghỉ tạm.
Mặc áo lông da vào, thêm một vài phụ kiện che trên người, kể từ đó, mỗi người ngủ một góc cũng có thể đối phó với giá rét.
Ngoài nước ngọt lấy từ trong bình Tây Lương binh mang theo bên người, còn có thịt nai khô, hương vị thật đúng là không quá tệ. Mấy món này nếu ở ngoài sa mạc không ai coi ra gì, nhưng lúc này, đối với đám người Sở Hoan tuyệt đối là một bữa tiệc lớn.
Khỉ La tựa hồ như không đói bụng, có vẻ tâm thần không yên, ăn non nửa khối thịt nai, liền đứng dậy nói:
Nàng hiện giờ cũng học theo Mị Nương gọi Sở Hoan là Hoan ca.
Sở Hoan xấu hổ, đi tiểu cũng nói với mình thì đúng là… đành gật gật đầu cho qua chuyện. Khỉ La đứng dậy, rời đi. Mị Nương cũng phủi tay, đứng lên nói:
Sở Hoan cũng không nhìn nàng, chỉ ừ một tiếng.
Mị Nương cầm theo một bình nước. Sở Hoan kỳ quái hỏi:
Mị Nương như cười như không:
Nói rồi, nàng dán người vào lưng Sở Hoan, thổi vào tai hắn một hơi, Sở Hoan cau mày:
Mị Nương cười:
Nàng ghé sát vào tai Sở Hoan, giọng mềm nhũn ra:
Sở Hoan ngơ ngác, mặt nóng lên, Mị Nương đã cười khanh khách rời khỏi.
Sở Hoan đúng là bất lực. Nhiều lần đối diện với tuyệt cảnh, Mị Nương còn tỏ ra đứng đắn một chút, nhưng khi hoàn cảnh tốt lên, hồ ly tinh này lại giở trò ma mãnh ngay.
Khỉ La đi hồi lâu không thấy về. Mị Nương cũng không có động tĩnh. Sở Hoan không khỏi thấp thỏm. Hắn nhổm người dậy đi xem tình hình, thấy Khỉ La đã đào một cái hố nhỏ, chôn tứ chi của người đàn ông đã bị Tây Lương bi chém đứt. Sở Hoan lúc này càng thêm tin tưởng Khỉ La và người đàn ông đó có quan hệ.
Hắn không tiện đến gần, còn chưa kịp ngồi xuống xem từ xa, thì chợt nghe Mị Nương thét lên chói cả tai. Sở Hoan chấn động cầm Huyết Ẩm đao chạy vội đến, dưới ánh sao, thấy Mị Nương đang nằm trên mặt đất, quần dài còn chưa kịp kéo lên, để lộ cặp mông trắng như tuyết. Nhìn thấy Sở Hoan chạy đến, nàng vội vàng kéo quần lên che thân.
Sở Hoan quay đầu sang cho khác, trầm giọng hỏi:
Mị Nương lại la lên:
Sở Hoan nghe giọng Mị Nương thảng thốt, quay đầu nhìn lại, thấy Mị Nương đã kéo quần lên, vội đến xem. Mị Nương mở tay ra, trong tay đang nắm vật gì đó, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
Sở Hoan ngồi bên cạnh nàng, cẩn thận nhặt ra xem. Trong tay Mị Nương có một con vật không quá lớn, thân hình dài như đàn tỳ bà, có chân ngắn chân dài, nằm yên không nhúc nhích.
Sở Hoan giật mình nói:
Con bọ cạp này so với con bọ cạp trong trí nhớ của hắn nhỏ hơn nhiều, điều đáng nói là con bọ cạp này đuôi rất dài và có màu trắng, rất dị biệt.
Mị Nương ngơ ngác, vẻ mặt đau khổ nói:
Kỳ thật Sở Hoan cũng không có nhiều hiểu biết về bọ cạp, hơi trầm ngâm đáp:
Hắn nhìn con bọ cạp màu trắng trong tay Mị Nương:
Hắn nhìn Mị Nương liếc mắt hỏi:
Mị Nương đau khổ nói:
Ta bị… bị nó cắn.
Á?
Sở Hoan vội hỏi:
Rồi cầm lấy tay nàng xem có vết thương nào không?
Mị Nương lắc đầu nói:
Nàng do dự một chút, rốt cuộc nói:
Sở Hoan lại ngẩn người không biết nói gì, trong lòng hiểu, cô nương này lúc nãy không phải nói giỡn, đúng là mang theo nước để rửa ráy thật. Ai ngờ đâu lại bất cẩn để bọ cạp cắn?
Sở Hoan lúc này cũng không thể xác thực con bọ cạp này độc tính mạnh hay yếu, nhưng coi hình thể không quá nhỏ, đuôi lại rất dài và đặc biệt có màu sắc khác thường nên cũng không dám chủ quan, vội hỏi:
Mị Nương đáp:
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, là Khỉ La đi đến. Sở Hoan thấy nàng liền gọi:
Khỉ La lại gần, nhìn con bọ cạp trong tay Sở Hoan, gật đầu:
Con bọ cạp này ta có thấy rồi, tuy nhiên, là thấy người ta dùng để chế thuốc, tên của nó… hình như … hình như là Bạch Hổ.
Bò cạp Bạch Hổ?
Sở Hoan chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng tên của nó đúng là có chút dọa người:
Nó có độc không?
Có độc, đương nhiên là có độc.
Khỉ La vội đáp:
Bò cạp Bạch Hổ đuôi có màu trắng, toàn thân có vằn vện như vân hổ, là loài bọ cạp độc tính rất mạnh. Ta nghe nói, sau Thiên Hạt, là đến Bạch Hổ. Thiên Hạt rất hiếm khi gặp, còn Bạch Hổ cũng không dễ nhìn thấy. Bọ cạp độc tính càng mạnh càng cần để chế tạo thuốc. Bọ cạp Bạch Hổ là loài mà các dược sư rất thích, giá cả rất đắt, nếu đem nó bán cho tiệm thuốc có thể đổi lấy mười con ngựa.
Á!
Mặt Mị Nương bắt đầu trắng bệnh.
Khỉ La ngạc nhiên hỏi:
Đúng rồi, không có ai bị nó cắn chứ?
Nếu bị cắn, thì phải làm sao bây giờ?
Mị Nương vội hỏi.
Khỉ La đáp:
Sở Hoan trầm giọng nói:
Trên đường đi, chỉ có Sở Hoan giúp mình, chưa bao giờ thấy Sở Hoan cần mình giúp, lúc này không ngờ Sở Hoan chủ động nhờ, Khỉ La khảng khái đáp:
Sở Hoan vẻ đẹp ngưng trọng, nói:
Khỉ La chưa bao giờ nghe Sở Hoan khen mình, trong lòng vui mừng, hỏi:
Hoan ca, huynh… cho rằng Khỉ La là một cô nương tốt?
Đúng.
Sở Hoan nói như đinh đóng cột:
Hắn nhìn Mị Nương:
Khỉ La a lên một tiếng, liếc nhìn Mị Nương. Mị Nương sắc mặt trắng nhợt, cắn chặt môi.
Khỉ La cau mày:
Nhất định phải nhanh chóng hút độc huyết ra, nếu không… nếu không… thiết tưởng hậu quả không chịu nổi.
Ta biết…
Sở Hoan gật đầu:
Khỉ La miễn cưỡng hỏi:
Sở Hoan ho khan một tiếng, hỏi Mị Nương:
Mị Nương cực kỳ xấu hổ, nhưng Khỉ La đã khẳng định bò cạp Bạch Hổ độc tính rất mạnh, nàng cũng không dám xem thường. Mắt thấy sắp ra khỏi sa mạc, nàng không muốn vì bọ cạp cắn mà bỏ mạng ở đây, liền nghiêng đầu, lấy tay sờ sờ mông, ý tứ đã rất rõ ràng.
Khi La không phải kém thông minh, lập tức hiểu được, không nói hai lời, đứng dậy, quay đầu đi. Sở Hoan vội kêu lên:
Khỉ La dừng bước, quay đầu, rất nghiêm túc nói:
Nàng ngập ngừng, rồi nói tiếp:
Rồi không nói thêm lời nào, nhanh chân rời sang chỗ khác.
Mị Nương thở dài:
Sở Hoan nhìn Khỉ La dần khuất dạng, biết Khỉ La tính tình quật cường, nếu nàng cự tuyệt, thì sẽ không có khả năng hồi tâm chuyển ý, hắn nhíu mày, biết không thể tiếp tục trì hoãn, nhìn Mị Nương lúng túng nói:
Mị Nương cắn môi, nhìn Sở Hoan, đôi mắt ngập nước, vô cùng mê người.
Sở Hoan biết bây giờ chỉ còn chính mình ra trận, tuy rằng đêm đó cùng Mị Nương tiếp xúc cơ thể làm chuyện mờ ám nhưng lúc này phải hút độc huyết cho nàng ở cái nơi bất tiện đó, quả thật cũng có chút xấu hổ.
Mị Nương dường như có chút xấu hổ, quay đầu đi, không dám nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan buông Huyết Ẩm đao, bảo Mị Nương quỳ xuống. Mị Nương lúc này cũng cảm thấy chỗ vết thương càng lúc càng ngứa hơn, đành xoay người quỳ xuống cát. Sở Hoan đến bên cạnh thắt lưng nàng, do dự một chút, cuối cùng cắn răng, đưa tay kéo quần Mị Nương xuống. Ngay lập tức, cặp mông cong vểnh chết người lồ lộ ra trước mắt, trắng chói cả mắt. Sưu tầm by Jiuzhaigou
Mị Nương đã nhắm mắt, đưa tay che mặt, nàng bình thường tỏ ra lẳng lơ phóng đãng, nhưng lúc này bị Sở Hoan cởi quần nhìn thấy cơ thể của mình, tim lại đập rộn lên, căng thẳng, xấu hổ, ngại ngần…
Khi tay Sở Hoan chạm vào mông nàng, thân hình mềm mại của Mị Nương run lên.
Sở Hoan cố gắng trấn tĩnh, bụng bảo dạ đây là vì cứu người, nhưng nhìn thấy cặp mông tuyết trắng của Mị Nương cong vểnh lên, lại còn hơi rung động, trong lòng hắn vẫn thót lên một cái. Hắn không dám kéo quần xuống thấp hơn, bên mông còn lại vẫn dùng xiêm y che khuất. Trên miệng vết thương do bọ cạp cắn đúng là đã có dấu hiệu chuyển màu. Hắn biết không thể trì hoãn, cũng không do dự nữa, ghé sát miệng vào…