Ba bản kinh thư chép tay trong phòng cũng không phải quá dầy, hai chữ “Na Già” trong “Tứ Thập Nhị Pháp Tương Na Già Thiện” cũng khiến Sở Hoan hơi kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu, mang theo nghi vấn nhìn Thú Bác Già. Thú Bác Già mỉm cười nói:
Sở Hoan lật xem vài tờ “Tứ Thập Nhị Pháp Tương Na Già Thiện” thấy bên trên đều là kinh văn khá khó đọc, da đầu hơiđau, không kìm nổi hỏi:
Thú Bác Già hỏi ngược lại:
Sở Hoan nghe vậy liền không nói gì.
Xem ra Quỷ đại sư quyết tâm muốn mình trở thành con cháu Phật môn, dĩ nhiên dùng an nguy của Mị Nương áp chế mình.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng hành vi này quả thực là đi ngược lại với con cháu Phật môn, nhưng cũng không thể làm gì, hỏi:
Giọng Thú Bác Già vĩnh viễn ôn hòa chậm rãi như vậy:
Sở Hoan cười khổ:
Không đợi hắn nói xong, Thú Bác Già đã lắc đầu nói:
Sở Hoan hỏi:
Thú Bác Già lắc đầu.
Vẻ mặt Thú Bác Già trở nên kỳ quái, cười sâu xa khó hiểu:
Ngươi là truyền nhân duy nhất của đại sư, đệ tử duy nhất… !
Ồ?
Sở Hoan ngẩn ra.
Tuy rằng hắn tiếp xúc với Quỷ đại sư không tới một ngày, nhưng lại cảm thấy Quỷ đại sư pháp lực cao thâm, Phật hiệu tinh thông, chỉ cảnh tượng Lục Đạo Luân Hồi trải qua trong phòng tối kia khiến Sở Hoan biết Quỷ đại sư tuyệt đối không phải phàm nhân.
Nhân vật như vậy, Sở Hoan vốn tưởng rằng chắc chắn thu nhiều đệ tử, mình cũng chỉ là một gã đệ tử Quỷ đại sư vừa vặn có ý tưởng nhận lấy, lúc này nghe Thú Bác Già công bố mình là truyền nhân duy nhất của Quỷ đại sư, cũng khiến Sở Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Thú Bác Già cũng nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của Sở Hoan, mỉm cười nói:
Sở Hoan tự nhìn lại thân hình của mình, hơi trầm ngâm, chợt hỏi han:
Nếu đổi thành người ngoài nghe xong lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng Thú Bác Già lại bình tĩnh tựnhiên, duy trì nụ cười nói:
Sở Hoan lại hỏi:
Thú Bác Già lắc đầu nói:
Sở Hoan thở dài:
Thú Bác Già trầm ngâm một hồi, rốt cuộc nói:
Có lẽ là Phật duyên đi!
Phật duyên?
Thú Bác Già cũng không giải thích, chỉ nói:
Lão cũng không nói nhiều, chắp tay chữ thập xoay người rờiđi.
Sở Hoan cảm thấy Thú Bác Già có lời trong lòng, lại không nói ra.
Thú Bác Già đi tới trước cửa, dừng bước chân xoay người lại nói:
Sở Hoan không kìm nổi hỏi:
Thú Bác Già mỉm cười gật đầu.
Thú Bác Già ngẫm nghĩ một chút, nói vô cùng chân thành:
Lão không nói thêm lời nào, sau khi đi ra đóng cửa phòng lại.
Sở Hoan nhìn cửa phòng đóng lại, hơi run sợ, cầm lấy “Bồ Tát Kinh” mở ra xem, kinh văn bên trong quả thật nhận thức, nhưng khó đọc nói không ra, đọc vài câu hết sức khó khăn, tuy rằng trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng đối mặt với kinh văn như thế, đọc đến câu thứ hai, câu đầu liền quên không sai biệt lắm.
Tuy rằng số lượng từ ba bộ kinh văn quả thực không tính là nhiều, nhưng thật sự muốn nhớ kỹ kinh văn hơn sáu nghìn chữ khó đọc, hơn nữa phải hoàn thành trong mấy ngày ngắn ngủn, Sở Hoan tự nghĩ tuyệt đối không thể làm được, ít nhất mình tuyệt đối khó mà làm được.
Hắn ngồi xuống bên bàn, cầm Bồ Tát Kinh, đầu tiên nhìn từđầu đến cuối cả quyển sách, tuy rằng ngẫu nhiên có một số kinh văn ý tứ mơ hồ khó hiểu, nhưng đây cũng chỉ là một hai phần mười mà thôi, xem hết toàn bộ kinh thứ, biết ý tứkhông nối liền, căn bản không hiểu, lúc đầu Sở Hoan còn tưởng rằng ba bộ kinh văn dấu diếm huyền cơ, có thể liên quan tới tri thức phương diện võ học, nhưng sau khi xem xong, cũng ý nghĩ này, trong đó không hề tồn tại võ học chút nào.
Trong lòng hắn vẫn đang nghi hoặc không ít chuyện.
Mãi đến hiện giờ, thân phận ba người Quỷ đại sư vẫn thần thần bí bí, tuy rằng tướng mạo hai người Thú Bác Già không phải người Trung Nguyên, cũng không giống với người Tây Lương mình đã thấy, ngoại hình nhìn qua là nhân sĩ Tây Vực. Chẳng qua Sở Hoan biết, càng đi về phía tây bắc nước Tây Lương, còn có mười mấy quốc gia lớn nhỏ ở Tây Vực, cũng không biết ba người Quỷ đại sư có phải người trong những nước đó hay không, tại sao lại từ Tây Vực đi tới Tây Lương, ở lại sườn đồi này.
Sở Hoan hiểu được một phần từ Trác Nhan Bộ, miếu thờ ba người Quỷ đại sư hiện đang ở chính là do Đại quốc sư Tây Lương hạ lệnh xây dựng.
Thật ra Sở Hoan cũng có chút hiểu biết về chức quan Đại quốc sư Tây Lương này, Đại quốc sư Tây Lương không thuộc về quan lại trong triều, cũng không tham dự thảo luận chính sự, nhưng ảnh hưởng đối với chính trị của quốc gia cũng rất lớn.
Vương tộc Ma Ha Tây Lương thờ phụng Phật giáo, xưa nay Tây Lương Vương tự cho mình là sứ giả của Phật tổ, thay mặt Phật tổ bảo vệ vạn dân, mà Đại quốc sư lại phụ trách hiến tế, xem bói chuyện may rủi của Tây Lương, trước khi quân đội xuất chinh chắc chắn cần Đại quốc sư bói toán hỏi ý kiến trời, xác định ngày lành xuất chinh, lúc Tây Lương Vương mới nhậm chức kế thừa vương vị, cũng nhất định phải có Đại quốc sư tự mình đội pháp quan, ban pháp trượng mới có được địa vị hợp pháp chân chính.
Đại quốc sư Tây Lương có uy vọng rất cao trong nước, tuyệtđối không dưới Tả Hữu hai tể tướng trong triều, hơn nữa cònđược Tây Lương Vương tín nhiệm hơn so với hai tể tướng.
Sở Hoan rất khó tin tưởng, nhân vật như vậy sao lại chú ý tới một nhân vật như Quỷ đại sư, tại sao lại phái người xây dựng một miếu thờ ở nơi này cho Quỷ đại sư?
Miếu thờ này quả thật không tính tráng lệ, bên trong quả thật hơi đơn giản, nhưng Sở Hoan có thể nhìn ra, tài liệu xây dựng miếu thờ này, bất kể là đá hay gỗ, đều có chất lượng thượngđẳng, cả tòa miếu thờ này nhìn qua không bắt mắt, nhưng hao tổn tuyệt đối không ít.
Đại quốc sư cũng là đệ tử Phật gia đảm nhiệm, tuy rằng có thể dùng đồng tông Phật môn để giải thích việc thiện của Đại quốc sư, nhưng Sở Hoan lại cảm giác chuyện tuyệt đối khôngđơn giản như vậy.
Càng khiến Sở Hoan kỳ quái chính là, từ trước tới nay tìm Quỷ đại sư cầu y, hắn không phải người đầu tiên, cũng rất khó nói không phải là người cuối cùng, nhưng vì sao Quỷ đại sư lại lựa chọn hắn làm đệ tử của mình.
Nếu như nói Quỷ đại sư thu nhiều môn đồ, môn hạ đệ tử vô số, Sở Hoan lại cảm thấy không sao cả, nhưng vừa rồi Thú Bác Già nói rõ ràng, từ trước tới giờ Quỷ đại sư chưa từng có bất kỳ đệ tử nào, sau khi thu nạp Sở Hoan thành đệ tử, từnay về sau tuyệt đối không ai khác có thể vào môn hạ Quỷđại sư, mà Sở Hoan cũng trở thành đệ tử duy nhất của Quỷđại sư.
Đệ tử tuy nhất, sức nặng đương nhiên khác nhau rất lớn.
Sở Hoan không rõ trên người mình có điểm nào được Quỷ đại sư nhìn trúng, tại sao lại khiến Quỷ đại sư thậm chí dùng an nguy của Mị Nương làm lợi thế, mạnh mẽ thu mình làm đệ tửđơn truyền của lão.
Nghi hoặc dâng lên trong lòng Sở Hoan, hắn muốn hiểu rõ, nhưng cũng biết cho dù lúc này tới hỏi, chắc chắn cũng không có đáp án cho hắn.
Thú Bác Già không lộ ra lời nào, Quỷ đại sư càng khó có khảnăng nói một câu.
Hiện giờ Sở Hoan chỉ có thể tự mình tìm một lời giải thích cho mình, đó chính là bệnh hủi của Quỷ đại sư đã tiến vào kỳ cuối, mạng không còn lâu nữa, trước khi chết nảy sinh ý tưởng, quyết định thu một đồ đệ, cho nên vừa lúc gặp phải mình.
Giải thích này bản thân Sở Hoan cũng không thể tin tưởng, nhưng trước khi biết được chân tướng, dường như cũng chỉ có giải thích này.
Hắn lật xem kinh văn dưới đèn, kinh văn buồn tẻ vô vi, Sở Hoan đọc thầm trong lòng mấy lần, suy nghĩ cũng hơi mở rộng, một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt xông tới, trong mơ màng liền dựa vào bàn ngủ.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ hai, miếu thờtuy nhỏ, tiếng chuông buổi sáng lại hết sức vang dội. Sở Hoan bị tiếng chuông buổi sáng bừng tỉnh, sau khi đi ra, cảm thấy trái qua nửa đêm nghỉ tạm, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Chưa tới Phật đường, trên nửa đường đã gặp phải Thú Bác Già.
Ba người trong miếu, Quỷ đại sư khó thấy tung tích, Nặc CựLa lại dường như vĩnh viễn tĩnh tọa ở Phật đường, chỉ có Thú Bác Già bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh mình.
Sở Hoan chào hỏi, Thú Bác Già đã nói:
Lão không giải thích nhiều lắm, dẫn đường phía trước.
Sở Hoan theo phía sau, tới tiền viện, liếc mắt liền thấy hai cây bồ đề rủ tơ vàng xuống đất trong viện, có một bóng người,đầu trọc, Sở Hoan vốn tưởng là Nặc Cự La, đi vài bước mới phát hiện không phải người thật, chỉ là một người gỗ.
Sở Hoan cực kỳ tò mò, tiến lên nhìn, phát hiện người làm người gỗ này quả thật rất giỏi, lớn như người thật, bất kể ngũ quan tứ chi, đều chế tác nghiêm khắc dựa theo tỉ lệ người thật, hơn nữa đầu người gỗ cực kỳ bóng loáng, nếu từ xa nhìn không kỹ, còn tưởng rằng đó là một người đầu trọc ngồi dưới tàng cây.
Người gỗ đủ cả ngũ quan tứ chi, nhưng trên dưới toàn thân lại tràn đầy lấm tấm màu trắng, hơn nữa ở giữa lại vô số đường cong màu đỏ phẩm chất khác nhau xâu cùng một chỗ, giăng khắp nơi, giống như một tấm lưới phủ lên cơ thể người.
Sở Hoan liếc mắt một cái cũng phân biệt ra, điểm trắng bên trên dường như là các huyệt đạo trên thân thể người, màđường cong giăng khắp nơi như lưới này rõ ràng là kinh mạch của thân thể người.