Ỷ La chưa từng nói chuyện, lúc này rốt cuộc không kìm nổi hỏi:
Ma Ha Tàng nhìn về phía Ỷ La, vuốt cằm nói:
Gã nhíu mày hỏi:
Ỷ La biểu muội, vì sao muội lại hỏi điều này?
Vậy Đại Vương tử có biết hiện giờ Tháp Tháp Cổ Nhĩ ở đâu không?
Ỷ La nhìn chằm chằm Ma Ha Tàng, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Ma Ha Tàng chăm chú nhìn Ỷ La, sau một lát rốt cuộc hỏi:
Na Sử Bột Cổ Lợi quay đầu hỏi:
Ỷ La gật đầu, đôi mắt đỏ lên.
Ma Ha Tàng vội hỏi:
Hắn ở nơi nào ?
Hắn đã chết.
Ỷ La thương cảm nói:
Nói tới đây, nàng rốt cuộc không nói tiếp được.
Sở Hoan nghe Ỷ La nói nhìn thấy Tháp Tháp Cổ Nhĩ trong sa mạc rộng lớn, đầu tiên ngẩn ra, giây lát nghĩ tới quả thật nhìn thấy một đám người bịđuổi giết trong sa mạc rộng lớn.
Đêm đó Sở Hoan dẫn theo Mị Nương và Ỷ La nghỉ tạm trong sa mạc, nghe được tiếng vó ngựa, nằm trên đồi cát nhìn thấy hai đám người Tây Lương tự giết lẫn nhau, một người trong đó bị chém đứt hai chân hai tay, hết sức thê thảm.
Lúc ấy Ỷ La nhìn thấy người nọ, biểu hiện vô cùng quái dị, Sở Hoan khi đó thấy cử chỉ quái dị của Ỷ La, cũng cảm thấy trong đó có vấn đề, mơ hồ cảm thấy Ỷ La quen biết người bị chặt tứ chi kia.
Chẳng qua Ỷ La không nói nhiều, Sở Hoan cũng không tiện hỏi nhiều.
Lúc này mới biết, Ỷ La quả nhiên quen biết người nọ, người nọ tên là Tháp Tháp Cổ Nhĩ, cũng là dũng sĩ Na Sử tộc chọn ra, làm việc dưới trướng Ma Ha Tàng, trước khi Tháp Tháp Cổ Nhĩ chết, lúc nhìn thấy Ỷ La, trong mắt sáng rọi, đây đương nhiên là bởi vì trước khi chết gặp được Tháp Lan Cách trong bộ tộc của mình.
Ma Ha Tàng sắc mặt khó coi, hai đấm nắm chặt, gân xanh nổi lên, cuối cùng nói:
Trong vẻ mặt phẫn nộ của gã, mang theo sắc ảm đạm.
Ỷ La cũng phẫn nộ nói:
Na Sử Bột Cổ Lợi ra hiệu Ỷ La không cần nói nhiều, nói:
Lão dò hỏi Ma Ha Tàng:
Ma Ha Tàng cười lạnh nói:
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh báo, Na Sử Bột Cổ Lợi cho người tiến vào, người tới bẩm:
Ma Ha Tàng lệnh mọi người vào trướng, người đầu tiên tiến vào là một hán tử buổi bốn lăm bốn sáu, vào trong trướng lập tức quì một gối:
Gã ngẩng đầu lên, bộ dáng tiều tụy, lòng đầy căm phẫn:
Lúc này có mấy chục người tiến vào từ phía sau, một phần là đám quan viên doanh địa Đại Chế Quan, một bộ phân khác là thành viên quan trọng của gia tộc Na Sử Bột Cổ Lợi.
Sau khi mọi người vào trướng đều quỳ một chân trên mặt đất, đặt tay ngang ngực, chẳng qua sau khi Vệ Quỷ Mạc Hỉ vào tướng lập tức kêu oan, mọi người cũng không tiện nói chuyện.
Sở Hoan nghe người này vào trướng liền kêu oan, trước hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu được, nhớ rõ Ỷ La từng nói với mình một chuyện, đó là chuyện có liên quan tới Vệ Quỷ bộ tộc.
Vệ Quỷ Mạc Hỉ hiển nhiên là tộc trưởng bộ tộc Vệ Quỷ, dựa theo cách nói của Ỷ La, Vệ Quỷ Mạc Hỉ này có một con gái, tên là Vệ Quỷ Vân Châu, vốnđã định ra hôn nhân với huynh trưởng Ỷ La, không lâu trước Tiểu Vương tử Ma Ha La muốn tuần tra bộ tộc Na Sử, tới bộ tộc Vệ Quỷ điếm ô Vệ Quỷ Vân Châu, Vệ Quỷ Vân Châu là nữ tử trinh liệt, không ngờ tự sát, trên đường trở về Ma Ha La chỉ phái người mang theo một số tài vật tới bộ tộc Na Sử, hy vọng giải quyết việc này như vậy.
Na Sử Bột Cổ Lợi suy nghĩ theo đại cục, nhốt Vệ Quỷ Mạc Hỉ trong cơn thịnh nộ lại.
Sở Hoan cũng chỉ biết như vậy, lúc này thấy Vệ Quỷ Mạc Hỉ kêu oan, liền biết gã kêu oan vì chuyện gì.
Ma Ha Tàng liền nói:
Vệ Quỷ Mạc Hỉ cảm kích nói:
Ma Ha Tàng liếc mọi người trong trướng, lúc này mới chậm rãi nói:
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám nói.
Ma Ha Tàng cười lạnh nói:
Lời vừa nói ra, không ít người đều biến sắc, những người này đều là quan viên bộ hạ của Ma Ha Đạt Khánh, đều nghĩ rằng Ma Ha Tàng muốn làm khó dễ, trong lòng đều sinh ra khiếp sợ.
Ma Ha tàng thấy khuôn mặt mọi người đổi sắc, liếc một gã quan viên, chỉ tay hỏi:
Người nọ vội trả lời:
Ma Ha tàng vuốt chòm râu thô như kim sắt nói:
A Đạt Dương, Ma Ha Đạt Khánh có đáng chết hay không?
Đáng chết!
Trên trán A Đạt Dương toát ra mồ hôi lạnh.
Vì sao đáng chết?
Ma Ha… Ma Ha Đạt Khánh cấu kết Tiểu Vương… không không, hắn cấu kết Ma Ha La, mưu đồ làm loạn, phản bội Thánh chủ, tội nên… tội nên chết… !
A Đạt Dương cũng không dám lau mồ hôi trên trán, để mặc mồ hôi lăn xuống.
Ma Ha Tàng thản nhiên liếc mọi người một cái.
Mọi người nhìn nhau, không ít người cùng kêu lên:
Ma Ha Tàng nhìn thấy mấy người không nói lời nào, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn những người kia, hỏi:
Mấy người kia nhìn nhau, một người ngẩng đầu nhìn Ma Ha Tàng nói:
Đại Vương tử, có một câu không biết nên nói hay không!
Câu gì?
Đại Tây Lương ta có luật pháp Đại Tây Lương.
Người nọ nghiêm nghị nói:
Ma Ha Tàng đứng dậy, đi đến trước mặt người nọ, cười to nói:
Ma Ha Tàng thân hình cao lớn, cường tráng khôi ngô, đứng trước mặt người đó giống như ngọn núi, người nọ hơi căng thẳng, nhưng vẫn cứng cổ nói:
Sở Hoan nhìn thấy người này không ngờ dám chống đối Ma Ha Tàng ngay lúc này, xem ra người Tây Lương quả thật có không ít kẻ dũng mãnh.
Ma Ha Tàng đáp:
Gã khẽ vươn tay, người nọ kinh hãi, bàn tay to của Ma Ha Tàng đã bóp yết hầu của người nọ, lập tức đứng dậy, gã dĩ nhiên một tay bóp yết hầu người nọ nhấc lên.
Tất cả mọi người kinh hãi thất sắc, bàn tay to của Ma Ha Tàng giống như vòng sắt, bóp cực kỳ có lực, hai mắt người nọ nhô ra, thân thể giãy dụa giữa không trung, không bao lâu toàn thân mềm rủ xuống, không một tiếng động. Ma Ha Tàng buông lòng tay, thi thể người nọ rơi trên mặt đất, mọi người kinh hồn táng đảm, không ít người chỉ nghe qua Ma Ha Tàng dũng mãnh, lại chưa từng thấy Ma Ha Tàng làm việc, hôm nay thấy Ma Ha Tàng trước giết Ma Ha Đạt Khánh, sau lại bóp chết một gã quan viên, đều cảm thấy sát tính của Ma Ha Tàng quả nhiên rất nặng, trong lòng đều sợ hãi.
Sở Hoan cũng hiểu được Ma Ha Tàng hơi vô tình, nhưng lại hiểu tuy rằng trước mắt nhìn nhu đại cục đã định, nhưng đám người trong này chưa chắc ai cũng tình nguyện nghe lệnh, Ma Ha Tàng giết người lập uy, tuy rằng loại thủ đoạn kinh sợ này về lâu dài không được lòng người, nhưng tình thếkhẩn cấp trước mặt vẫn có thể kinh sợ một đám người.
Ma Ha Tàng bỏ lại thi thể, quay người ngồi xuống ghế, trầm giọng nói:
Vệ Quỷ Mạc Hỉ là người đầu tiên lên tiếng nói:
Trác Nhan Luân, Thác Sơn Đức Long cũng lên tiếng:
Mọi người trong trướng bất kể có nguyện ý hay không, lúc này đều chỉ có thể phụ họa.
Ma Ha Tàng vỗ bàn, lớn tiếng nói:
Na Sử Bột Cổ Lợi đứng dậy, trầm giọng nói:
Có!
Truyền lệnh các bộ tộc thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, tập kết binh mã, chỉnh đốn quân nhu, triệu tập lương thảo, để các dũng sĩ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm nhanh chóng tụ tập.
Ma Ha Tàng nắm tay nói:
Mọi người trong trướng, ngoại trừ Sở Hoan, tất cả đều phục trên mặt đất cung kính nói:
Na Sử Bột Cổ Lợi xoay người ra lệnh:
Lão lại phân công, truyền lệnh ba bộ tộc Bạch Ngân khác dưới trướng của Na Sử bộ tộc, triệu tập binh mã.
Dường như Na Sử Bột Cổ Lợi đã sớm tính toán, sai phái gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi nhận lệnh, mọi người đều tự rời trướng, Na Sử Bột Cổ Lợi lại rời trướng an bài thêm, mặc dù Ỷ La có lòng muốn ở lại bên người Sở Hoan, nhưng Ma Ha Tàng ở đây, nàng cũng không tiện ở lâu, rời trướng mà đi.
Rất nhanh, trong trướng vải chỉ còn Sở Hoan và Ma Ha Tàng, có người đưa rượu và đồ nhắm tới, lúc này Ma Ha tàng mới cười nói với Sở Hoan:
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
Ma Ha Tàng lắc đầu nói:
Gã bưng chén rượu lên, uống một ngụm lớn, vuốt bộ râu thô nói :
Sở Hoan liền ngắt lời:
Đại Vương tử chưa uống đã say sao? Ta là người Tần quốc, sao có thể làm quan Tây Lương các ngươi.
Người Tần quốc sao lại không thể làm quan Tây Lương ta?
Ma Ha Tàng cười to nói:
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
Đại Vương tử nói đùa,
Cũng không phải nói đùa.
Ma Ha Tàng nghiêm nghị nói: