Lâm Lang nhìn thấy Thanh Kiểm lão Tứ ngã xuống đất, trái tim treo cao rốt cuộc hạ xuống, trong mắt hiện ra vẻ vui sướng. Nàng biết, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai thất vọng, nam nhân giống như sắt này, chưa bao giờ sợ hãi bất luận chuyện gì, bất kể khó khăn gì, tới trước mặt hắn đều tan thành tro bụi, đúng như lời Sở Hoan nói, trên đời này ---- chưa từng có ngưỡng cửa nào bước không qua.
Sau khi đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền giật mình, lập tức đều hoan hô lên, tức giận đọng lại trong lòng bọn họ, giờ phút này đều phát tiết ra rất lớn, ở thời khắc này, Sở Hoan trở thành anh hùng trong cảm nhận của bọn họ.
Thời khắc nguy nan, có lẽ sẽ có rất nhiều người bị áp bách không dám phát tiết phẫn nộ của bản thân, nhưng bất cứ lúc nào, cũng sẽ có nam nhi có tâm huyết chân chính đứng ra.
Trời sụp xuống thì thế nào? Có đầu nam nhi đội.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn Thanh Kiểm lão Tứ nằm trên mặt đất, lại cười nói:
Thanh Kiểm lão Tứ oán độc nhìn Sở Hoan, nhưng xương bánh chè đã bị Sở Hoan một cước đá gãy, căn bản đứng không dậy, trên trán cũng tràn đầy mồ hôi lạnh, đối với lời nói trào phúng ác nghiệt này của Sở Hoan, nhất thời gã cũng không biết nên trả lời thế nào.
Gã hiểu rất rõ trong lòng, người thanh niên này nhìn như đang cười, nhưng hàn ý trong đôi mắt kia vẫn chưa biến mất, nếu lúc này bản thân mình còn muốn chống đối, chỉ sợ còn phải chịu đau khổ lớn hơn nữa.
Gã chỉ nghĩ không ra, một tiểu tử ở nông thôn bình thường không có gì kỳ lạ, tại sao lại có công phu chân cẳng dũng mãnh như vậy. Bát Quái Cước gã khổ luyện nhiều năm như vậy, trước mặt Sở Hoan không ngờ không qua được một hiệp.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Sắc mặt Sấu Tử lão Tam cực kỳ khó coi, lại tái nhợt đáng sợ, nhưng giờ phút này ngay cả rắm cũng không dám thả.
Nhưng trong đám người Bát Lý Đường có mấy nhân vật mạnh mẽ, nhìn thấy Thanh Kiểm lão Tứ bị đánh ngã, lập tức có người kêu lên:
Lập tức có người nhấc ghế dựa bằng gỗ lim, đập về phía Sở Hoan.
Ba bốn chiếc ghế giống như đạn phái đập lại, Sở Hoan không né tránh, trái lại tiến ra đón, phóng người lên, hai tay hai chân lướt qua, mấy chiếc ghế dựa đều bị đánh ra, rơi trên mặt đất. Mà cả người Sở Hoan vẫn giống như báo săn vọt về phía đám du côn Bát Lý Đường, quyền ảnh cước ảnh lướt qua, vài tiếng kêu thảm thiết, đã có hai người té trên mặt đất. Sở Hoan lại một quyền nghiêm trọng đánh lên trán một gã lưu manh, người họ không kêu một tiếng liền ngã xuống đất, lưu manh khác thấy thế, liên tục kinh hô, đều lui về phía sau, cả đám tràn đầy vẻ hoảng sợ, cũng không còn ai dám tiến lên.
Sở Hoan sửa sang lại quần áo, thản nhiên hỏi:
Lúc này người nào còn dám nhiều lời, Sấu Tử lão Tam hơi phát run, mắng:
Gã miễn cưỡng cười với Sở Hoan nói:
Sở Hoan cười cười nói:
Hắn nhặt một chân ghế dựa từ dưới mặt đất lên, hỏi:
Sấu Tử lão Tam xấu hổ cười nói:
Gã lấy một thỏi bạc từ trong ngực ra, đại khái nặng mười lạng, Sở Hoan chỉ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
Sấu Tử lão Tam ngẩn ra, nhưng vẫn lập tức kêu lên:
Lập tức có năm sáu tên du côn tiến tới đưa bạc, chừng 20 lạng, Sở Hoan vẫn lắc đầu như cũ, nói:
Sấu Tử lão Tam miễn cưỡng cười nói:
Sở Hoan thản nhiên cười, quay người hỏi Hàn Uyên đại tác sư:
Hàn Uyên cũng không phải lão hồ đồ, biết ý tứ Sở Hoan, tiến lên nói:
Sấu Tử lão Tam thầm mắng trong lòng: "Con cáo già ngươi, đồ cổ con mẹ nó? Đồ cổ nhà các ngươi còn lấy ra bày bên ngoài cho người ta ngồi à?" Nhưng lúc này Sở Hoan đã mang tới lực chấn nhiếp tuyệt đối cho bọn họ, Sấu Tử lão Tam thầm nghĩ rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bất đắc dĩ kêu lên:
Tất cả mọi người lấy bạc ra, gom lại… gom lại sáu mươi lạng bạc… !
Không đúng!
Sở Hoan bình tĩnh nói:
Sấu Tử lão Tam há miệng thở dốc, cười bồi nói:
Sở Hoan chỉ Tô bá cách đó không xa nói:
Vừa rồi các ngươi có người đánh Tô bá, ông lão ngài lớn tuổi, hiện giờ tuy rằng nhìn qua không có việc gì, nhưng lát nữa lại đau đầu nhức óc gì, cũng nên xem thầy thuốc. Xem thầy thuốc, cũng cần bạc, các ngươi sẽ không để chúng ta tự mình bỏ bạc chứ?
Vậy cần bao nhiêu?
Mấy chiếc ghế dựa cũng không thể so với thân thể ông lão ngài.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Sấu Tử lão Tam hít một ngụm khí lạnh.
Đều nói người Bát Lý Đường xấu, hiện tại xem ra, đồ nhà quê này còn muốn xấu hơn các hảo hán Bát Lý Đường a, mở miệng chính là hai trăm lạng bạc, cũng không sợ đau đầu lưỡi.
Tuy rằng Sấu Tử lão Tam sợ hãi Sở Hoan trong long, nhưng Sở Hoan khinh người như thế, trong lòng gã cũng có lửa, không kìm nổi nói:
Sở… Sở Hoan, ngươi có phải khinh người quá đáng hay không?
Khinh người quá đáng?
Trên mặt Sở Hoan lộ ra hàn ý lạnh như băng, cười lạnh nói:
Mắt Lâm Lang lúc này đã đỏ ngầu.
Nàng biết, nếu hôm nay không có Sở Hoan, Hòa Thịnh Tuyền chắc chắn đã bị sỉ nhục rất lớn, người nam nhân này cũng giống như lần trước, ở thời điểm mình khó khan nhất, dũng cảm đứng ra, bảo vệ trước người mình.
Không kìm nổi lòng, nước mắt như trân châu chảy xuống khỏi khóe mắt Lâm Lang, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Sở Hoan, nhìn bóng lung thẳng đứng kia, nàng vô cùng rõ rang, ít nhất ở thời khắc này, không có bất cứ kẻ nào có thể hi nhục mình.
Sấu Tử lão Tam bị Sở Hoan lạnh giọng trách cứ, lập tức không dám nhiều lời, chỉ ngoắc tay để người đưa bạc. Nhưng đám lưu manh này làm sao thật sự có thể gom ra hai trăm lạng bạc trong khoảng khắc, thật vất vả mới được không đến một trăm lạng, Sấu Tử lão Tam cần bạc đi tới trước mặt Sở Hoan, lung túng nói:
Sở… Sở huynh đệ, chỉ có như vậy, ngươi xem… !
Lấy bút mực tới!
Sở Hoan trầm giọng nói.
Lâm Lang rốt cục nhìn về phía Lương phường chủ, nói:
Lương phường chủ vội vàng đáp ứng, than hình mật mạp giống như một con lợn thịt, sau một lát lấy giấy và bút mực tới, đặt trên một cái ghế. Sở Hoan nhận lấy hơn chín mươi lạng bạc kia, giao cho Hàn Uyên, chỉ vào giấy và bút mực, nói với Sấu Tử lão Tam:
Trong mắt Sấu Tử lão Tam lộ ra vẻ giận dữ, Sở Hoan đã hừ lạnh nói:
Lúc này sĩ khí của Hòa Thịnh Tuyền đã lên, trong đám người có kẻ kêu to:
Tiếng một người rất nhanh biến thành hai người, hai người biến thành bốn người… Chỉ trong nửa khắc, hơn trăm người của Hòa Thịnh Tuyền đều giơ cánh tay lên, lớn tiếng kêu:
Thanh âm cực kỳ vang dội, khí thế cũng vô cùng cường tráng.
Sấu Tử lão Tam biết thế không do người, đành phải lập giấy thiếu nợ trước mắt bao người, giao cho Sở Hoan, lập tức vung tay lên, trầm giọng nói:
Người Bát Lý Đường lập tức nâng Thanh Kiểm lão Tứ và vài tên đồng bạn bị thương lên, đi theo Sấu Tử lão Tam ra ngoài.
Phạm Dật Thượng kia nhìn thấy thế không ổn, biết hôm nay đã hỏng chuyện rồi, vội vàng đi theo người của Bát Lý Đường, muốn cùng nhau rời khỏi, lại nghe giọng nói của Sở Hoan vang lên phía sau:
Phạm Dật Thượng nghe thế, run sợ trong lòng, nào dám lui lại, bước chân nhanh hơn. Trái lại Sấu Tử lão Tam dừng bước lại, lạnh lung nhìn Phạm Dật Thượng, cười lạnh nói:
Hôm nay mặt mũi của Bát Lý Đường bị Sở Hoan hung hăng cho một cái bạt tai, về nguyên do Phạm Dật Thượng không thoát được can hệ, cho nên giờ phút này Sấu Tử lão Tam thật sự không có sắc mặt tốt đẹp gì đối với Phạm Dật Thượng.
Phạm Dật Thượng ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, kêu lên:
Gã bước nhanh qua, ôm lấy cánh tay Sấu Tử lão Tam, cầu xin nói:
Sấu Tử lão Tam vung tay, bốp một tiếng, quạt một cái thật mạnh lên mặt Phạm Dật Thượng, lập tức nâng một cước lên, đá Phạm Dật Thượng ngã xuống đất, lúc này mới mang theo người của Bát Lý Đường chật vật mà đi.
Phạm Dật Thượng đứng dậy từ trên mặt đất, chửi ầm lên về phía bóng dáng đám người Bát Lý Đường:
Gã đột nhiên cảm thấy sau lưng hoảng sợ một hồi, nghĩ tới tình cảnh của mình, trên người rùng mình một cái, chỉ thấy được hơn trăm ánh mắt của Hoàng Thịnh Tuyền nhìn mình như nhìn quái vật, trên mặt không ít người đều lộ vẻ trêu tức.
Trên mặt Phạm Dật Thượng toát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy Sở Hoan đứng ở giữa sân, miễn cưỡng bày ra nụ cười, bước chân nặng nề đi qua, nói:
Gã nhìn về phía Lâm Lang, kêu lên:
Lâm Lang cũng không thèm nhìn tới gã, cùng không để ý tới.
Sở Hoan cũng tiến lên, túm gáy Phạm Dật Thượng đi ra ngoài cửa, cười ha ha:
Hắn mang theo Phạm Dật Thượng ra cửa chính Hòa Thịnh Tuyền, bốn phía vắng vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Dật Thượng sợ tới mức trắng bệch, run sợ trong lòng, vẻ mặt cầu xin.
Sở Hoan để Phạm Nhị công tử dựa vào tường ngoài, lúc này mới hai tay khoanh ngực, mỉm cười nhìn gã.
Sở Hoan mỉm cười hỏi.
Phạm Nhị công tử dựa vào tường ngoài giống như cậu bé, hai chân khép lại, hai tay dán đùi, không dám có chút phản kháng, lúc này nghe câu hỏi của Sở Hoan, giật mình nói:
Sở Hoang nâng tay tát một cái:
Phạm Dật Thượng bụm mặt, ủy khuất, mặt khóc tang nói:
Gã cũng không dám nói tiếp.
Sở Hoan lạnh lùng cười, còn chưa nói, Phạm Dật Thượng sợ hãi người này muốn tát mình một cái, vội vàng nói:
Nói tới đây, trên mặt Phạm Dật Thượng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám nói tiếp:
Vì việc này, ta bán cửa hàng cuối cùng danh nghĩa của mình, chuẩn bị gần ngàn lạng bạc tới nha môn, còn thanh toán trước một số bạc với Thanh Kiểm lão Tứ... !
Nhưng sau đó Đại đông gia trở về an toàn, cho nên kế hoạch của người không thể thực hiện, không dùng được người Bát Lý Đường, nhưng Bát Lý Đường vẫn muốn ngươi giao toàn bộ thù lao đã thượng lượng trước cho bọn chúng, có phải như vậy hay không?
Thần sắc Sở Hoan không tốt.
Phạm Dật Thượng run giọng nói:
Sở Hoan nhíu mày nói:
Người trong nha môn cũng là ngươi chuẩn bị?
Hồ tri huyện... Hồ tri huyện chính là một tên vương bát đản khốn khiếp.
Phạm Dật Thượng nghiến răng nghiến lợi:
Ba năm làm tri phủ trong sạch, có được mười vạn quan tiền, Sở Hoan nghe đến đó, hàn ý trong đôi mắt càng đậm, xem ra dân chúng Lưu gia thôn bị bóc lột như thế, ngoài sáng là Bát Lý Đường, trong tối là Hồ tri huyện kia.
Chỉ sợ toàn bộ huyện Thanh Liễu, tuyệt đối không chỉ một chỗ Lưu gia thôn chịu bóc lột, vị Hồ tri huyện này, quả thật là tham quan rất lớn.
Lúc này Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, vì sao Hoàng bộ đầu lại tiến đến trợ giúp nhóm người Phạm Dật Thượng, hóa ra không ngờ quan hệ của bọn họ chặt chẽ như thế.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
Một quyền thật mạnh nện vào trên bao tử Phạm Dật Thượng, Phạm Dật Thượng đau đớn quỳ rạp xuống đất, ôm lấy bụng, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Sở Hoan lại giống như người không có việc gì, vỗ tay, sửa sang lại quần áo, xoay người bước vào trong tửu phường.
...
...
Sấu Tử lão Tam dẫn đám người rời khỏi Hòa Thịnh Tuyền, tới cuối đường cái, lệnh mọi người đều đi về bên phải, bản thân mình lại đi về phía trái, rất nhanh liền chuyển vào trong một ngõ tắt nhỏ.
Trong ngõ tắt nhỏ này, không ngờ có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, bên cạnh xe ngựa, Hoàng bộ đầu và vài tên sai nha đang đứng chung quanh.
Hoàng bộ đầu nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của Sấu Tử lão Ta, lập tức liền nhíu mày lại, tới gần màn xe, thấp giọng nói:
Rất nhanh, một người nhảy ra từ trong xe ngựa, người này tuổi bốn mươi lăm bốn mươi sáu, đầu không cao cũng rất rắn chắc, trên đầu đội mũ da màu đen, trên người mặc áo gấm màu đen, diện mạo vô cùng hung hãn, vẻ mặt dữ tợn, trên lông mày trái có một vết sẹo rõ ràng, dường như bị đao chém thương lưu lại, tay phải gã nắm hai viên sắt, ngón tay linh hoạt, hai viên sắt ma sát trong tay gã, vang lên leng keng.