Cổ Tát Đại phi không để ý đến ánh mắt như muốn giết người của Sở Hoan, đứng dậy, thân hình đẫy đà nhưng vẫn cực kỳ mềm mại bước đến cạnh giường, nhìn Ỷ La, rồi quay sang Sở Hoan nét mặt tươi cười như hoa:
Nàng lại nhìn gã bắt cóc đang nằm trên mặt đất, nhíu mày lại nói:
Sở Hoan thấy người kia vẫn che mặt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích thì nhíu mày hỏi:
Hắn đã chết?
Độc tính của Băng Tâm đã quá nhân từ rồi.
Cổ Tát Đại phi thở dài:
Sở Hoan cười lạnh, đây đúng là suy nghĩ trong đầu hắn.
Cổ Tát Đại Phi thản nhiên nói:
Sở Hoan xoay người rời đi, không đôi co làm gì nữa. Hắn ra khỏi cửa phòng, bước xuống sân liền trầm giọng kêu lên:
Thanh âm của hắn không nhỏ, rất nhanh liền có một thị nữ đi tới. Thấy Sở Hoan áo quần chỉnh tề, thị nữ này cũng có hơi chút nghi hoặc. Thời khắc tốt đẹp như đêm động phòng hoa chúc, vị Sở đại nhân này không hưởng thụ xuân tiêu một khắc ngàn vàng, lại đi gọi người vào lúc nửa đêm, quần áo còn chỉnh tề thế này. Nghĩ vậy nhưng thị nữ này cũng không dám nói ra, chỉ cung kính thưa:
Thị nữ này cũng tính là của hồi môn, là kẻ hầu hạ cho Sở Hoan và Ỷ La. Sở Hoan nói:
Thị nữ kia tuy không biết Bạch Hạt Tử là ai nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý, đang lúc tính rời đi thì lại nghe Sở Hoan gọi lại:
Thị nữ kia tuy trong lòng cảm thấy kì quái nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người đi gấp.
Sở Hoan trở lại tân phòng, chỉ thấy Cổ Tát Đại phi đang ngồi cạnh bàn, cầm một cây ngân châm hơ hơ trước ánh nền với vẻ rất hứng thú. Thấy hắn đi vào, nàng cũng không ngước lên, cười khẽ nói:
-So với những người đàn ông khác, Sở đại nhân cần phải được quan tâm nhiều hơn.
Sở Hoan không muốn nhiều lời với nàng, hỏi:
Cổ Tát Đại phi liếc nhìn người nằm trên mặt đất một cái, đáp:
Sở Hoan ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Cổ Tát Đại phi đang cầu mình, ắt sẽ không gây chuyện bất lợi, cho nên lập tức kéo người nọ ra giữa phòng rồi thuận tay mở khóa cửa.
Không lâu sau, trong viện vang lên tiếng bước chân, thanh âm của Bạch Hạt Tử vang lên:
Đại nhân, ngài tìm ta sao?
Cửa không khóa, Bạch huynh, mau vào đây.
Sở Hoan hạ giọng nói.
Bạch Hạt Tử đẩy cửa bước vào, trước tiên là thấy sắc mặt nặng nề của Sở Hoan, tiếp đó lại nhìn thấy có một kẻ đang nằm cứng ngắc giữa nền nhà thì giật mình hỏi:
Đại nhân, ai vậy?
Có người muốn bắt cóc ta.
Bạch Hạt Tử là tâm phúc của Sở Hoan, hắn cũng không giấu diếm:
Bạch huynh, có thể tìm cho ta hai bộ quần áo như của kẻ này hay không?
Bộ quần áo này hết sức bình thường, không khó để tìm, cả cái khăn che mặt ta cũng có thể kiếm ra được.
Bạch Hạt Tử cẩn thận quan sát một lúc rồi đáp như đinh đóng cột.
Sở Hoan gật đầu:
Trong đám huynh đệ của chúng ta, có ai có thân hình xấp xỉ như ta hay không?
Có!
Bạch Hạt Tử gật đầu, khó hiểu hỏi:
Sở Hoan trầm ngâm giây lát rồi đáp:
Bạch Hạt Tử cười nói:
Sở Hoan nói:
Bạch Hạt Tử nói:
Gã biết Sở Hoan an bài như vậy tất đã có tính toán, bèn không hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi, vừa ra đến cửa chính thì Sở Hoan đột nhiên nhớ đến việc gì đó, kêu lên:
Hắn bước nhanh ra cửa, ghé tai Bạch Hạt Tử thấp giọng nói:
Có bao nhiên huynh đệ của chúng ta ở Bắc Viện Vương phủ?
Hiên Viên tướng quân để lại ba mươi người để hộ vệ cho đại nhân!
Bạch Hạt Tử thấy Sở Hoan thì thầm, cũng hạ giọng thật thấp.
Sở Hoan nói:
Bạch Hạt Tử thấy vẻ mặt Sở Hoan nghiêm túc như vậy, biết là có đại sự rồi, bèn thấp giọng nói:
Đại nhân, có cần điều thêm người hay không?
Hai mươi người còn lại ta còn có chỗ dùng, bảo bọn họ chuẩn bị đi.
Sở Hoan hạ giọng nói:
Bạch Hạt Tử gật đầu đáp:
Nói xong gã bèn rời đi, vừa mới bước ra ngoài đã thấy một thị nữ tiến vào, trong tay là một hộp đồ ăn, cung kính thưa:
Sở Hoan lắc đầu, nhận lấy hộp đồ ăn rồi nói:
Chờ cho thị nữ kia rời đi Sở Hoan mới mang hộp đồ ăn vào trong phòng, liếc nhìn Đại phi một cái, đặt cái hộp lên bàn rồi đi đến bên giường, thấy Ỷ La đang hôn mê bất tỉnh nhưng gương mặt vẫn bình thường, hơi thở nhẹ nhàng thì khẽ thở phào một tiếng.
Cổ Tát Đại phi nhìn thấy hộp đồ ăn bèn không khách khí, cười nói:
Sở Hoan ôn hòa nói:
Cổ Tát Đại phi cười duyên, đôi mắt đẹp liếc nhìn Sở Hoan một cái.
Thấy Sở Hoan yên lặng ngồi bên giường, Cổ Tát Đại phi chắc cũng đã đói lắm rồi, nên bất chấp cái gì mà kiêu ngạo, lập tức vớ lấy đồ ăn, tuy là thế nhưng tư thế và động tác ăn uống của nàng vẫn hết sức lịch sự tao nhã.
Không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, biết Bạch Hạt Tử đã tới, Sở Hoan bèn bước đến bên người Cổ Tát Đại phi, hạ giọng nói:
Cổ Tát Đại phi liếc nhìn Sở Hoan một cái, cười nói:
Sở Hoan không để ý tới nàng nữa, thuận tay quơ lấy cái bọc to dùng để hóa trang trên mặt đất rồi bước ra cửa. Ra đến sân đã thấy Bạch Hạt Tử chờ sẵn, đứng cạnh gã còn có một Cận Vệ quân võ trang đầy đủ.
Bạch Hạt Tử một tay chỉ vào gã Cận Vệ quân kia, một tay nhấc cái bọc trong tay mình lên:
Kỳ Hồng cung kính nói:
Sở Hoan gật đầu nói:
Kỳ Giáo úy mau đứng lên, tối nay ta muốn nhờ ngươi một chuyện rất hệ trọng!
Đại nhân đã phân phó, dẫu vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!
Kỳ Hoành đứng dậy, thần sắc kiên định, đáp.
Lần này đi sứ Tây Lương, mọi người đều ở xa nhà, trên dưới một lòng đoàn kết. Tuy rằng Chính sứ của sứ đoàn là Tiết Hoài An nhưng dọc đường Sở Hoan đại phát thần uy, giết mười kỵ binh Tây Lương, đả bại đám Hắc Phong sa phỉ, lại bóc trần được âm mưu của Khâu Anh Hào. Mọi việc khiến cho uy vọng của Sở Hoan trong sứ đoàn được nâng lên rất cao, trong mắt đám Cận Vệ quân đi theo, người đứng đầu chân chính không phải Tiết Hoài An mà là Sở Phó sứ.
Kỳ Hoành tự nhận dám dấn thân vào nơi dầu sôi lửa bỏng, thật sự không phải nói ngoa.
Sở Hoan vỗ vỗ vai Kỳ Hoành, lại nghe Bạch Hạt Tử hạ giọng nói:
Sở Hoan thản nhiên cười, lấy từ trong cái bọc ra một bộ quần áo đưa cho Bạch Hạt Tử:
Bạch Hạt Tử tiếp lấy quần áo nhưng vẫn ngẩn ra, thấy Sở Hoan đã nhanh chóng thay bộ đồ chú rể sặc sỡ xuống thì cũng gấp gáp cởi bỏ áo khoác, chỉ thấy Sở Hoan nói với Kỳ Hồng:
Kỳ Hoành giật mình:
Đại nhân, đây là...
Bây giờ ta không có thời gian giải thích với hai người.
Sở Hoan nghiêm túc nói, tiếp tục thay đổi trang phục:
Vừa nghe Sở Hoan nói vậy, Kỳ Hoành không nói thêm nữa, lập tức thay đổi quần áo, thấp giọng nói:
Ba người trong chốc lát đã thay xong y phục. Bạch Hạt Tử dựa theo phân phó của Sở Hoan, mặc y phục mới vào, bịt kín mặt chỉ chừa lại hai mắt. Sở Hoan nhìn trước ngó sau mấy lần vẫn thấy có gì đó không đúng, rốt cục hiểu ra, tên Bạch Hạt Tử này là độc nhãn long, một con mắt phải che lại, chẳng trách nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không đúng.
Thấy Sở Hoan nhíu mày, Bạch Hạt Tử cũng không phải kẻ ngu, dường như đã hiểu ra:
Đại nhân, có phải mắt của ta...
Không sao!
Sở Hoan trong lòng thầm tính toán, vừa rồi trong lòng hắn không ngờ trước được điểm này, lúc này nhận ra được thì đã không còn thời gian để thay đổi kế hoạch nữa. Quan trọng hơn là việc này có thể động chạm đến lòng tự trọng của Bạch Hạt Tử, bèn lấy ra một sợi thừng bằng gân trâu, nói với Kỳ Hồng:
...
...
Trời về đêm lạnh lẽo, Bắc viện Vương phủ chìm vào yên tĩnh, Sở Hoan và Bạch Hạt Tử mang theo Kỳ Hồng đã bị nhét vào trong túi lặng lẽ tiến ra hậu viện Bắc viện Vương phủ, ngồi xuống cạnh chân tường, thật cẩn thận buông cái túi lớn xuống, Sở Hoan lúc này mới giả tiếng mèo, kêu lên ba tiếng, sau đó bên ngoài có ba tiếng chó sủa đáp lại.
Tường bao của Bắc viện Vương phủ không thấp, Sở Hoan lấy ra một sợi thừng, ném qua tường, quả nhiên rất nhanh đã thấy sợi dây bị giật mạnh. Sở Hoan kéo thử, quả nhiên đầu bên kia đã được giữ cố định, bèn đu dây trèo lên đầu tường, chỉ thấy phía ngoài có hai người đang giữ dây, vừa thấy Sở Hoan xuất hiện, một người đã trách móc: