Sở Hoan nghe không hiểu nên hỏi lại:
Cổ Tát Đại phi khẽ nhíu mày. Sở Hoan cũng nhíu mày hỏi tiếp:
Cổ Tát Đại phi giải thích:
Nàng kéo mí mắt của Nặc Cự La ra xem:
Sở Hoan cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện mắt của Nặc Cự La toàn bộ đều dính máu, tựa hồ như các mạch máu đã bị vỡ. Lòng hắn trầm xuống.
Cổ Tát Đại phi hạ giọng:
Trong mắt của hắn có tơ máu, nguyên nhân là do trung tâm não bộ đã bị phá hỏng. Nếu như không có kỳ tích, các dây thần kinh trong đầu hắn vĩnh viễn không thể chữa trị. Tuy nhiên ta không thấy hắn có dấu hiệu gì là trúng độc, dường như cũng không có dấu hiệu của dược vật xâm nhập.
Ngươi chắc chắn chứ?
Trong lòng Sở Hoan lo lắng không ngừng. Hắn có quá nhiều thắc mắc, vốn định chờ khi Nặc Cự La tỉnh lại, có lẽ thông qua gã mà tìm được câu trả lời. Nhưng Cổ Tát Đại phi phán đoán Nặc Cự La không thể tỉnh lại, điều này làm cho Sở Hoan vừa lo lắng vừa thất vọng.
Cổ Tát Đại phi lại nhìn kỹ lần nữa, dường như cũng không thể hoàn toàn xác định:
Nàng do dự một chút, rốt cục nói:
Tạm thời vẫn không thể hoàn toàn xác định. Dưới gầm trời này, dược vật chủng loại phong phú, cao thủ dùng độc có thể chế biến ra dược vật kỳ lạ cũng chưa biết chừng.
Ngươi có biện pháp nào không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Cổ Tát Đại phi cũng không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhìn Sở Hoan:
Sở Hoan thản nhiên đáp:
Cổ Tát Đại phi như cười như không nói:
Ngươi là đang uy hiếp ta?
Ngươi hiểu rõ trong lòng, nếu ngươi không thể rời khỏi thành Thanh La, toàn bộ Thiên Lan Cổ Tát rất có thể gặp phải cảnh vong tộc diệt chủng.
Sở Hoan vẻ mặt lãnh đạm:
Cổ Tát Đại phi cười khổ nói:
Nàng lắc đầu nói:
Trong lời nói của nàng, tựa hồ đối với nam nhân căm thù đến tận xương tuỷ.
Sở Hoan tự nhiên đối với Ỷ La hết sức quan tâm. Nhưng hắn cũng biết, đàm phán với phụ nhân giảo hoạt này không được nhượng bộ chút nào. Nếu để đối phương nắm quyền chủ động, thì bản thân sẽ bị khống chế.
Cổ Tát Đại phi chăm chú nhìn Sở Hoan một lát, rốt cục sâu kín thở dài, nói:
Muốn xem hắn có thể khôi phục hay không, trước tiên cần xác định hắn bị thương bởi dược vật gì? Chỉ có xác định loại độc trong cơ thể hắn mới có thể nghĩ thuốc chữa. Nếu hắn bị biến thành dạng này, là vì trúng dược vật nào đó, như vậy, bất kể là dược vật gì, ta đều có tám phần nắm chắc có thể giải trừ độc tố trong cơ thể của hắn, chỉ sợ...
Cái gì?
Như ta đã nói, chỉ sợ hắn căn bản không phải vì trúng độc mà biến thành cái dạng này.
Cổ Tát Đại phi nhíu mi nói:
Nếu không phải do độc dược, ta không có biện pháp gì để cứu.
Vậy ngươi có thể có phương pháp gì để kết luận hắn có trúng độc hay không?
Thật ra là có.
Cổ Tát Đại phi hạ giọng nói:
Tuy nhiên hiện tại thì không được, phải chờ tới buổi tối mới được.
Vì sao?
Cho dù lúc này ngươi giết ta, ta cũng không có cách gì cả.
Cổ Tát Đại phi thở dài:
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nói:
Hắn dừng một chút, liếc Cổ Tát Đại phi, cười lạnh nói:
Cổ Tát Đại phi ủy khuất nói:
Sở Hoan cũng không nhiều lời với nàng, trở lại tân phòng của mình. Ỷ La đã mặc xiêm y, đang ngồi ở trước gương sửa sang y phục. Từ hôm nay trở đi, nàng đã là thê tử đàng hoàng của Sở Hoan. Làm vợ người ta, hơn nữa, đó lại là nam nhân mà mình thích, nàng hẳn là hết sức vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới Ma Ha Tạng và Na Sử Bột Cổ Lợi dùng chuyện hôn nhân này vào mục đích khác, tâm tình Ỷ La trở nên hết sức phức tạp.
Nàng đương nhiên hy vọng vĩnh viễn sống hạnh phúc cùng Sở Hoan. Nhưng nàng cảm giác, hai người chưa chắc đã có thể ở cùng nhau một chỗ lâu dài. Hiện tại, nàng thậm chí không có tâm tư suy nghĩ xem Cổ Tát Đại phi là ai, chỉ suy nghĩ xem mình có thể ở cùng Sở Hoan trong bao lâu?
Tuy rằng không thể xác định, nhưng ở sâu trong nội tâm lại mơ hồ cảm giác, bất kể có bao nhiêu lực cản, Sở Hoan nhất định phải trở về Tần quốc. Thậm chí, chỉ vài ngày nữa, hắn thật sự phải rời khỏi Tây Lương.
Chính mình nên đi đâu?
Là theo trượng phu của mình rời xa cố thổ, rời khỏi cha mẹ của mình, rời khỏi thảo nguyên Cổ Lạp Thấm đã nuôi dưỡng nàng lớn lên, đến một quốc gia xa lạ ư?
Nàng thấp thỏm trong lòng, không biết khi ngày đó đến, nàng chưa chắc đã có thể xác định lòng mình có nguyện ý rời khỏi Tây Lương hay không.
Cho dù mình muốn rời khỏi, người Cổ Lạp Thấm liệu có bằng lòng?
Nội tâm của nàng mờ mịt. Nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, nàng thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt mình càng lúc càng mờ mịt.
Trên gương mặt kia không còn thần thái linh hoạt cương liệt như xưa nữa mà chỉ còn một cảm giác ảm đạm. Ỷ La nhíu mày. Nàng không hy vọng mình sẽ mang diện mạo này đi gặp trượng phu, không nói đến chỉ ở cùng nhau vài ngày, mà thậm chí chỉ vài canh giờ, Ỷ La cũng muốn mình xinh đẹp rạng rỡ trước Sở Hoan.
Nàng cố gắng tươi cười, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc mềm mại của mình. Chợt có tiếng mở cửa. Qua gương đồng, Ỷ La nhìn thấy Sở Hoan đang chậm rãi đi tới, lập tức nhìn thấy Sở Hoan thuận tay đóng cửa phòng lại, Ỷ La trong lòng nhảy dựng, đúng là khẩn trương hẳn lên, bàn tay đang chải tóc cũng trở nên cứng nhắc. Nàng nhìn qua gương thấy Sở Hoan tới phía sau mình, trên gương mặt Ỷ La đúng là có sắc hồng hiếm thấy. Nàng cũng tự thấy mặt mình nóng ran.
Sở Hoan đứng ở phía sau Ỷ La, nhìn qua gương, thấy Ỷ La ánh mắt sáng ngời, mỉm cười dịu dàng nói:
Ỷ La không tự chủ được gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
Chàng... tối hôm qua... !
Rất xin lỗi, đêm qua xảy ra chút việc, đã không sao rồi.
Sở Hoan đưa tay ra, rất tự nhiên cầm lấy cây lược gỗ trong tay Ỷ La, một bàn tay còn lại nâng mái tóc của nàng lên, bắt đầu chải. Ỷ La mặt đỏ bừng tim đập nhanh, bộ ngực sữa phập phồng, nhìn thấy Sở Hoan chải tóc cho mình rất tự nhiên, nàng không khỏi lúng túng:
Hoan ca, thiếp… thiếp tự mình làm được.
Ta giúp nàng.
Sở Hoan chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương:
Ỷ La chỉ thấy Sở Hoan vô cùng cứng cỏi cứng rắn, mạnh mẽ, chưa từng thấy hắn nhu tình như nước đến thế. Trong khuê phòng, Sở Hoan biểu hiện rất tự nhiên, Ỷ La vốn đang có chút khẩn trương, lúc này cũng hơi buông xuống, nhẹ nhàng cắn môi, không kìm nổi hỏi:
Hoan ca, chàng nói… chàng … nói có thể vĩnh viễn chải tóc cho thiếp như vậy không?
Nàng đã là thê tử của ta, đương nhiên có thể vĩnh viễn như vậy.
Sở Hoan cười nói:
Chỉ sợ nếu ta già rồi, dậy không nổi nữa, không thể nhúc nhích nữa, khi đó chưa chắc đã làm được. Tuy nhiên khi đó mắt ta mờ rồi, cho dù giúp nàng chải tóc, chỉ sợ cũng làm rối tinh lên thôi. Khi đó chắc nàng không dám cho ta chải tóc đâu nhỉ?
Không... sẽ không.
Ỷ La vội nói:
Ánh mắt của nàng trở nên mơ màng, giống như đang nghĩ tới tương lai xa xôi, nghĩ tới cảnh hai người khi già yếu, không kìm lòng nổi, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào:
Giọng nàng như mê đi. Sở Hoan chỉ lẳng lặng nghe, vẻ mặt hắn tuy rằng rất dịu dàng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ mặt.
Hắn biết, Ỷ La đối với hắn thật sự có tình cảm sâu sắc. Một nữ tử thảo nguyên nhiệt tình như lửa, một khi yêu ai cũng hết sức mãnh liệt.
Người phụ nữ này đã là thê tử của chính mình, bất kể nguyên nhân gì, mình cũng phải đem hết khả năng yêu thương nàng.
Trên thực tế trong lòng Sở Hoan cũng hiểu. Hắn nhất định phải trở về Tần quốc, nhưng Ỷ La có thể trở về cùng hắn hay không thì hắn cũng chưa biết. Muốn mang Ỷ La về thực sự lực cản quá lớn. Hắn không biết mình có thể làm được hay không, nhưng trong lòng đã thề, bất kể gặp khó khăn thế nào, chỉ cần Ỷ La nguyện ý, hắn sẽ không tiếc hết thảy mang nàng trở lại Tần quốc.
Ỷ La thấy Sở Hoan đã ngẩn ngơ, hàm răng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, đột nhiên đứng dậy, quay người lại, ôm lấy Sở Hoan, lại không nói được lời nào.
Sở Hoan ngay từ đầu có chút ngây người, nhưng khi thân hình mềm mại của Ỷ La dán ở ngực mình, Sở Hoan do dự một chút, rốt cục cũng vòng tay ôm chặt nàng. Mùi thơm trên người nàng chui vào trong mũi của hắn, còn có những sợi tóc mềm mại vướng vít trên mặt hắn nữa.
Khuôn mặt Ỷ La dán trong lồng ngực Sở Hoan:
Sở Hoan ôm vòng eo mảnh khảnh như cây liễu của Ỷ La, dịu dàng nói:
Lập tức nhẹ giọng cười nói:
Ỷ La ngoan ngoãn buông tay ra, nhìn Sở Hoan, hỏi:
Chàng sẽ ăn cùng thiếp chứ?
Đương nhiên.
Sở Hoan dừng ở gương mặt Ỷ La:
Sở Hoan rời phòng, đi lấy hai phần bữa sáng. Một phần cho Cổ Tát Đại phi, một phần khác dành cho mình và Ỷ La. Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng, vô cùng ấm áp. Sau bữa sáng, Sở Hoan tới bên sườn sảnh, mới phát hiện Cổ Tát Đại phi không ngờ đã ngủ ngồi trên một cái ghế. Tư thế ngủ ngồi của nàng vẫn tuyệt đẹp, toàn thân hình khêu gợi lồ lộ ra trước mắt Sở Hoan. Sở Hoan ngắm gương mặt thành thục xinh đẹp lúc này đã tràn đầy vẻ mệt mỏi của nàng.
Thành Thanh La phát sinh biến cố, vị Đại phi từng hô mưa gọi gió ở Tây Lương phải lén lút bỏ trốn, không có một giây phút nào bình yên, hiện giờ thật sự nhịn không được, mà ngồi ngủ gật ngay tại phủ của hắn.
Sở Hoan cũng không đánh thức nàng, lại trở về phòng cùng Ỷ La trò chuyện một hồi, lúc này mới rời phòng, ra sân, tới một tòa nhà khác của Bắc viện Vương phủ. Ở bên trong có hai cái giường. Bạch hạt tử và Kỳ Hoành đều nằm ở trên giường, bên ngoài phái hai gã hộ vệ thủ hộ. Hai gã thủ vệ đã xử lý vết thương sơ qua. Chỉ có điều hai người đêm qua bị thương nặng, xương trên người đều có nhiều chỗ bị gãy, gân cốt tổn thương không nhẹ, không có mấy tháng nghỉ ngơi, nhất định là khó có thể khỏi hẳn.
Hai người này cũng không hổ là nam nhân làm bằng sắt. Tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng cũng gắng chịu đựng, sau khi trở về, chuyện thứ nhất làm là xin một bầu rượu. Sở Hoan mở cửa, chưa đi vào, đã nghe hai người ở trong phòng vừa nói vừa cười. Bạch hạt tử nói:
Kỳ Hoành đáp:
Sở Hoan nhíu mày, không biết Kỳ Hoành nói thời gian không đủ rốt cuộc là chỉ cái gì.
Bạch hạt tử nói:
Đại nhân sức khỏe tất nhiên là không kém, nhưng cũng không phải cực tốt để cần nhiều thời gian. Ta đã tính rồi, đại nhân cùng vị cô nương kia đi ra ngoài lâu như vậy, nếu chỉ tìm xe ngựa, căn bản không tốn nhiều thời gian như vậy. Thế nào cũng có đầy đủ thời gian để bọn họ làm một ít chuyện xưa. Đại nhân là người thông minh, nếu thời gian quá dài, sau khi trở về cũng sẽ xin lỗi, cho nên nắm chặt thời gian làm việc... Ta coi cô nương kia đối với đại nhân nhất định là rất hài lòng.
Ta không tin, hoàn cảnh đó, đại nhân hẳn là không có tâm tư làm chuyện kia mà.
Kỳ Hoành lắc đầu nói:
Hiện giờ hai cô nương đã cùng trở về. Cho dù đại nhân có đủ thời gian, ta vẫn tuyệt đối tin rằng đại nhân sẽ không làm gì cô nương đó.
Kỳ Giáo úy, ngươi thật sự là không hiểu phong tình.
Bạch hạt tử thở dài, cảm thấy trẻ con đúng là không hiểu chuyện:
Kỳ Hoành cãi:
Hai tên thương thế rất nặng tên, trong khi uống rượu, ở trong phòng này rảnh rỗi, thảo luận chuyện vừa mới xảy ra sau lưng Sở Hoan.
Sở Hoan ở bên ngoài nghe vừa bực mình vừa buồn cười, chắp hai tay sau lưng, cố ý làm mặt lạnh đi vào trong phòng. Hai người đang vụng trộm bàn luận, thình lình nhìn thấy Sở Hoan xuất hiện, đều trợn mắt há hốc mồm, làm sao còn dám nói câu nào nữa.
Sở Hoan cười lạnh nói:
Bạch hạt tử và Kỳ Hoành vội vàng nói:
Cả hai xấu hổ ra mặt.
Sở Hoan lắc đầu thở dài nói:
Hai người đều vội vàng đồng ý, chỉ có điều, trong mắt Bạch hạt tử vẫn như cũ mang theo vẻ hoài nghi.
Sở Hoan ngồi xuống hỏi.
Bạch hạt tử thở dài:
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
Bạch hạt tử và Kỳ Hoành liếc nhau, đều hiện ra vẻ hưng phấn, bọn họ đương nhiên biết Sở Hoan bổn sự được, Sở Hoan lại đây phải truyền thụ bọn họ công phu, tự nhiên là chuyện cầu cũng không được tình.
Sở Hoan kỳ thật cũng từng do dự. Long Tượng kinh là do chính La Đa truyền thụ cho mình. Y cũng không nói là không thể truyền ra ngoài, nhưng cũng không nói có thể truyền ra ngoài. Đây là một bộ tâm pháp cực kỳ cao minh, Sở Hoan đã đột phá hai đạo Chiếu Luân và Phù Trầm, diệu dụng vô cùng. Chiếu Luân đạo có thể giúp khí tức toàn thân thông thuận, thậm chí có thể bế khí thật lâu. Đêm qua khi trúng độc Tử Lan Hinh, chính là dựa vào Chiếu Luân đạo mà đả thông hơi thở. Còn Phù Trầm đạo cũng có điểm diệu dụng của nó. Ngày đó trong sa mạc gặp phải lốc xoáy, xương cốt của Sở Hoan nhiều chỗ bị hao tổn, cũng trong thời gian ngắn ngủi, liền dựa vào tác dụng của Phù Trầm đạo, nhanh chóng khôi phục chức năng xương.
Hiện giờ, hắn đang tu luyện Niết Bàn đạo, không biết sau khi đột phá, sẽ có diệu dụng như thế nào nữa.
Bảo điển vô song này, tất nhiên Sở Hoan sẽ không dễ dàng truyền thụ cho người khác. Tuy nhiên lần này Kỳ Hoành và Bạch hạt tử đi theo mình, mạo hiểm đến Phổ Chiếu tự, thiếu chút nữa ngay cả tính mệnh cũng đã đánh mất. Hơn nữa hai người này tuy rằng cố gắng mỉm cười, nhưng thân thể đã bị thương nặng, Sở Hoan suy nghĩ kỹ, muốn đem hai đạo của Long Tượng kinh dạy lại cho hai người bọn họ.
Thấy hai người vẻ mặt vui mừng, Sở Hoan đứng dậy đóng cửa phòng, lúc này mới dặn:
Hắn tu luyện Long Tượng kinh, sau khi La Đa truyền thụ khẩu quyết cũng không chỉ điểm phải tu luyện như thế nào, hoàn toàn dựa vào trí tuệ của mình mà dò dẫm làm theo. Hiện giờ hắn giáo thụ hai người này, tự mình chỉ điểm, hai người rất nhanh sẽ hiểu đại khái các điểm quan trọng.
Đợi sau khi hai người lĩnh ngộ hết cũng mất hơn một canh giờ, Sở Hoan lúc này mới dặn dò:
Hai người lập tức đồng ý. Sở Hoan khẳng khái truyền thụ công pháp, trong lòng hai người đều vô cùng cảm kích.
Ra khỏi phòng, đã thấy một tên binh sĩ đến chắp tay nói:
Sở Hoan vội vàng đi vào chính đường, còn chưa vào vào nhà, đã thấy Tiết Hoài An chờ ở ngoài cửa. Y nhìn thấy Sở Hoan lại đây, ánh mắt sáng lên, cười nói:
Sở Hoan cười ha hả, nói:
Đại nhân làm, tại sao sáng sớm đã cho gọi?
Đêm tân hôn của ngài, vốn không nên quấy rầy, tuy nhiên có một số việc phải bàn với ngài chút.
Tiết Hoài An cười nói: