Tuy rằng trong lòng Hồ tri huyện giật mình không nhỏ, nhưng trên mặt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, ho khan hai tiếng nói:
Triệu huyện thừa gật đầu xưng vâng, lập tức mang theo vẻ nghi hoặc hỏi:
Đường đường tôn sư một huyện, nửa đêm lại chạy tới địa lao vừa hôi vừa tối, tự nhiên là rất khác thường.
Hồ tri huyện và Trương rậm râu hơi liếc nhau, nhíu mày nói:
Lão cùng với Trương rậm râu đã thảo luận tiếp theo phải thần không biết quỷ không hay mà giết chết tù phạm trong phòng chữ Giáp, tiêu diệt chứng cứ phạm tội. Nhưng Triệu huyện thừa lại đột nhiên tới đây rối loạn tình hình, điều này khiến cho Hồ tri huyện rất căm tức trong lòng.
Triệu Huyện thừa không nóng vội, chỉ lắc đầu cười nói:
Y dừng một chút, mới nói:
Trương rậm râu sửng sốt, Hồ tri huyện cũng hơi biến sắc, trầm giọng nói:
Ai biết Triệu huyện thừa ngày xưa khiêm tốn nghe lời hôm nay lại thái độ khác thường, cười nói:
Thần sắc y kiên định, nhìn như vậy, tối nay nhất định phải kiểm tra nhà tù.
Hồ tri huyện híp mắt, lúc này rốt cuộc hiểu được, Triệu huyện thừa ngày thường nhìn qua ngoan như cừu, tối nay lại đột nhiên lộ ra răng nanh.
Y sớm không tra ngục muộn không tra ngục, lại vừa vặn nắm lúc này mở miệng tới tra ngục, chuyện tình liền có vẻ vô cùng quỉ dị.
Triệu huyện thừa đã vươn tay, nói với Trương rậm râu:
Trương rậm râu nhìn về phía Hồ tri huyện, chỉ thấy Hồ tri huyện vẻ mặt quái dị, hơi trầm ngâm. Hồ tri huyện khẽ gật đầu, lúc này Trương rậm râu mới lấy danh sách tù phạm ra, hay tay dâng cho Triệu huyện thừa.
Triệu huyện thừa như cười như không nhận lấy danh sách, xoay người liền đi ra ngoài.
Trương rậm râu thấy Triệu Huyện thừa ra cửa, vội vàng tiến tới bên người Hồ tri huyện, kinh hoảng nói:
Trán gã đã toát ra mồ hôi lớn như hạt đậu.
Tuy rằng hạ độc trong thịt kho tầu và Hồ tri huyện hạ lệnh, nhưng Trương rậm râu tự tay hạ độc, chuyện này một khi tra rõ, chân tướng đưa ra ánh sáng, Trương rậm râu cũng chạy không được tội.
Trên mặt Hồ tri huyện đã không còn vẻ kinh hoảng, trái lại vẻ mặt hung ác nham hiểm, hạ giọng nói:
Trong mắt lão lộ ra sát khí:
Trương rậm râu tròng mắt vừa chuyển, thấp giọng nói:
Ý đại nhân là... Triệu huyện thừa vẫn muốn thay thế vị trí của đại nhân?
Bản quan sơ sót.
Hồ tri huyện cười lạnh nói:
Họ Triệu giấu quả nhiên rất sâu... Chẳng qua nếu sau lưng hắn không còn người khác, bằng lực một mình hắn, tuyệt đối không dám khiêu chiến bản quan!
Đại nhân nói chính là... Phủ thành bên kia?
Hồ tri huyện khẽ gật đầu nói:
Vẻ mặt lão âm u:
Trương rậm râu hơi bối rối nói:
Gã là thân tín một tay Hồ tri huyện đề bạt lên, mấy năm nay dưới sự chiếu cố của Hồ tri huyện, cũng là sống có tư có vị, Hồ tri huyện vừa ngã, ngày sau Trương rậm râu gã tự nhiên cũng sẽ không có ngày lành.
Huống chi nếu vụ án Phạm mập mạp này thật sự mở ra, Hồ tri huyện tất nhiên tiền đồ hủy hết, bản thân gã nhất định cũng gặp liên lụy.
Hồ tri huyện trầm giọng nói:
Trương rậm râu, ngươi có muốn ngày sau tiếp tục đi theo bản quan hưởng thụ vinh hoa không?
Đại nhân ngài nói!
Trương rậm râu cũng không phải kẻ ngu dốt, biết Hồ tri huyện có tính toán, mắt lộ ra hung quang nói:
Hồ tri huyện nâng tay, làm hình đao, sau đó hung hăng chém xuống.
Trong mắt Trương rậm râu lộ vẻ giật mình, thấp giọng nói:
Đại nhân, ý ngài là... !
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Nếu họ Triệu đụng vào vết đao, liền chém cả hắn, đến lúc đó trực tiếp giá họa cho bọn người Sở Hoan.
Hồ tri huyện âm hiểm nói:
Trương rậm râu hơi trầm ngâm, rốt cuộc cắn răng một cái, nói:
-- Đại nhân, tiểu nhân biết phải làm gì!
Không nói hai lời, gã xoay người liền rời khỏi phòng ngục tốt, bước nhanh theo Triệu huyện thừa.
Trong con đường tối mờ của nhà tù, Triệu huyện thừa đam chận rãi đi tới trong lao, Trương rậm râu bước chân cực nhanh, nhanh chóng đuổi tới đây, Triệu huyện thừa quay đầu lại, nhìn thấy Trương rậm râu, híp con ngươi lại.
Trương rậm râu kiềm chế khẩn trương trong lòng, cười nói:
Triệu huyện thừa gật đầu nói:
Y cũng không nói nhiều, xoay người tiếp tục bước vào trong.
Trương rậm râu theo ở phía sau, dưới ngọn đèn dầu tối mờ, khuôn mặt vốn tươi cười nháy mắt đã biến thành vô cùng âm trầm, sát khí trong mắt nồng đậm, chậm rãi rút đao ra, chậm rãi nâng đên, lưỡi đao hướng tới sau đầu Triệu huyện thừa, thần sắc dữ tợn, cắn răng một cái, liền chém xuống.
Triệu huyện thừa hiển nhiên có cảnh giác, bỗng xoay người lại, nhìn thấy Trương rậm râu nâng đao muốn chém, lạnh lùng nói:
Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Ông phải chém mày!
Trương rậm râu nhe răng cười độc ác, cánh tay dùng sức, đại đao liền chém xuống.
Gần như ngay cùng lúc này, một bóng dáng từ trong hôn ám bay về đầu vai Trương rậm râu giống như sao băng, rầm một tiếng, cái bóng kia trúng xương bả vai Trương rậm râu, nghe được một tiếng rắc vang lên, xương bả vai Trương rậm râu nháy mắt bị đánh nát. Cánh tay này của gã vừa mới nắm đao, xương bả vai vỡ nát, cả cánh tay nháy mắt liền đau nhức tới tim, đại đao trong tay chém không xuống được, hơn nữa lại rời tay rơi xuống.
Từ trong con đường tối mờ, vài người xông tới như lang như hổ, người đi trước lưng hùm vai gấu, đầu đội mũ mềm, không đợi Trương rậm râu phản ứng lại, một cước đá vào sau lưng Trương rậm râu. Trương rậm râu kêu ôi một tiếng, đã bị đá ngã lăn trên mặt đất.
Trương rậm râu ngã xuống đất, Triệu huyện thừa nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói với đại hán lưng hùng vai gấu kia:
Vệ đại nhân này thân hình cao lớn, một thân quần áo màu đen, mày rậm mắt to, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu với Triệu huyện thừa, vung tay lên, trầm giọng nói:
Hai đại hán phía sau gã lập tức tiến lên, bên hông đã sớm chuẩn bị dây thừng, thuần thục trói Trương rậm râu lại.
Trương rậm râu vẻ mặt phẫn nộ, mắng:
Vệ đại nhân nhặt một vỏ đao từ trên mặt đất lên, mới vừa rồi Trương rậm râu bổ về phía Triệu huyện thừa, lúc mành chỉ treo chuông, đúng là Vệ đại nhân toàn lực ném vỏ đao, vỏ đỏ kia đánh trúng xương bả vai Trương rậm râu, lúc này mới cứu Triệu huyện thừa.
Vệ đại nhân thu đao trong tay vào vỏ đao, đi tới trước mặt Trương rẩm âu, lạnh lùng nhìn kỹ Trương rậm râu, thản nhiên nói:
Gã phất tay nói:
Hai đại hán kia đẩy Trương rậm râu, liền đi ra ngoài lao.
Hồ tri huyện trong phòng ngục tốt vô cùng khẩn trương, chờ tin tức của Trương rậm râu. Trong lòng lão lúc này một mảnh khẩn trương, sớm biết rằng chuyện tình sẽ phát triển tới tình tràng này, lão tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc Sở Hoan.
Ngay từ đầu giết người vu oan, cũng đã rơi vào trong ván cờ, từ nay về sau vì thắng được ván cờ này, Hồ tri huyện từng bước ép tới, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng một nước cờ hạ độc hại người này lại xuất hiện biến cố rất lớn, mà tính sai một nước cờ, khiến lão bắt đầu rơi vào hạ phong trong ván cờ, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Bên ngoài truyền đến động tĩnh cổ quái, khiến tinh thần Hồ tri huyện rơi vào căng thẳng. Lão đứng dậy từ trên ghế, híp mắt hơi trầm ngâm, chợt nghe cửa phòng ngục tốt truyền đến tiếp đập cửa.
Hồ tri huyện bước nhanh tới, vừa mở cửa chính ra, vội hỏi:
Chuyện tình làm thế nào?
Không ổn!
Người bên ngoài bình tĩnh nói:
Trong giọng nói, một thân hình khôi ngô chậm rãi đi vào phòng ngục tốt, đúng là Vệ đại nhân.
Hồ tri huyện nhìn thấy người này, chấn động, liền lui vài bước, há to miệng, trong nhất thời nói không ra lời.
Vệ đại nhân cũng không thèm nhìn tới lão, đi thẳng tới ngồi xuống chiếc ghế dựa kia, lạnh lùng nói:
Hồ tri huyện rốt cuộc tỉnh táo lại, quỳ phốc trên mặt đất, kinh hoảng nói:
Vệ đại nhân đặt đao trong tay lên bàn, nói thẳng vào vấn đề:
Hồ Vĩ, có người tới phủ Tổng đốc nha môn kêu oan, cáo trạng ngươi chẳng biết phân biệt, oan uổng người tốt. Tổng đốc đại nhân nghe được việc này, vô cùng tức giận, cho nên phái Lam đại nhân và bản quan tiến tới tra rõ… !
Đại nhân, oan uổng a!
Hồ tri huyện vội vàng nói:
Vệ đại nhân cười lạnh nói: