Sở Hoan không kìm lòng được giơ tay lên, bắt chước La Đa, ba ngón giữa giơ lên, ngón tay cái và ngón út hợp lại tại lòng bàn tay, cũng tạo thành thế một cây đao.
La Đa thấy tay Sở Hoan giống y hệt mình, trong mắt hiện lên ý cười, một tay kia bám vào vách núi sau lưng, chính là một mỏm đá nhô ra từ vách núi, nắm trong lòng bàn tay của tay kia, nói với Sở Hoan:
Sở Hoan do dự một chút, thấy ánh mắt cổ vũ của La Đa, lập tức không hề do dự, giơ tay lên, nhắm vào chính giữa tảng đá, vận khí vào ba ngón tay, trong giây lát dùng sức cắt xuống.
"PHỐC" một tiếng, cổ tay chặt vào khối đá, nhưng cái khối đá nhỏ kia không hề bị tổn thương, Sở Hoan có chút xấu hổ, nhưng La Đa không trách cứ, vẫn là kiên nhẫn chỉ bảo:
Sở Hoan gật gật đầu.
La Đa nói khẽ:
Sở Hoan vận khí vào tay, lại một lần nữa cắt xuống. Tay La Đa vững như bàn thạch, chỉ là sau khi Sở Hoan chém xuống lần này, hòn đá vẫn không có bất kỳ tổn thương nào.
La Đa thấp giọng nói:
Trong khi đang nói, cánh tay của y đột nhiên đưa ra, cắt vào trên hòn đá, hòn đá không vỡ vụn, trong khi Sở Hoan còn cảm thấy kỳ quái, đột nhiên phát hiện, đường vân nhỏ trên hòn đá đã nứt ra một khe nhỏ.
Khi Sở Hoan còn đang kinh hãi, La Đa đã vứt hòn đá trong tay, nhặt một hòn đá khác, đặt trong lòng bàn tay, nhìn vào Sở Hoan, nghiêm túc nói:
Sở Hoan biết rõ La Đa muốn truyền tuyệt kỹ cho mình, không dám thờ ơ, làm theo sự dặn dò của y, nín thở, ngưng thần tĩnh khí, nhìn đường vân trên hòn đá, đưa cổ tay chặt xuống.
Giọng La Đa trầm xuống:
Lần nữa!
Lần nữa!
Sở Hoan ngươi có phải kẻ hèn nhát không? Lần nữa!
Kiểm soát độ mạnh yếu!
Sở Hoan cũng không biết thử bao nhiêu lần, mấy lần bắt đầu không có cách nào phá vỡ hòn đá, sau đó, mặc dù đã có thể dùng tay chặt vỡ đá, nhưng La Đa vẫn không hài lòng, trách Sở Hoan dùng lực quá mạnh.
Hai tiêu chuẩn quan trọng nhất của Cực Lạc đao pháp chính là vị trí và độ mạnh, cả hai phải phối hợp đến độ hoàn hảo mới có thể phát huy hết tác dụng của Cực Lạc đao pháp.
Thời gian trôi qua, trán Sở Hoan đã lấm tấm mồ hôi, cũng may là mấy lần cuối được La Đa miễn cưỡng chấp nhận. Hơn nữa thời gian nửa nén hương trôi qua thật nhanh chỗ này cũng cũng không nên ở lâu. La Đa vứt hòn đá, dặn dò Sở Hoan:
Trong lòng Sở Hoan có chút thấp thỏm, nhưng La Đa lại không để hắn nghĩ nhiều, đã sải bước đến con đường đá nhỏ nhanh chóng bước đi, đi thẳng đến cái cửa lớn bằng đá.
Sở Hoan không thể không khâm phục sự gan dạ sáng suốt của La Đa. Lúc này tên đã ở trên cung, không thể không bắn. Không có lựa chọn khác. Thân hình vừa động đã tiến lên trên cùng đi song song với La Đa, y bên trái Sở Hoan bên phải, thân pháp hai người nhìn đều nhẹ nhàng, nhưng tốc độ dưới chân cực nhanh, trong chớp mắt đã đi xa mấy mét.
Cửa đá bên dưới, 6 tên đệ tử Thiên Môn xếp thành một hàng, tay phải đều nắm chặt chuôi dao bên hông, La Đa và Sở Hoan đột nhiên xuất hiện, làm cho bọn chúng có chút kinh ngạc.
Sáu người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, một người đứng giữa bước lên hai bước, giơ đao về phía trước, trầm giọng nói:
La Đa cũng không dừng bước, Sở Hoan thấy vậy đương nhiên cũng sẽ không dừng lại, ngược lại có cảm giác bước chân La Đa càng lúc càng nhanh, Sở Hoan không do dự nữa, hai mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào hai người bên phải.
Đám thủ vệ nhìn thấy hai người trước mặt không có ý định dừng lại, cảm giác có chút không ổn, đột nhiên lúc đó thấy một người áo đen phi thân vút lên như diều hâu, lao về hướng này nhanh như chớp, tốc độ quả thực kinh hồn.
Sở Hoan hai chân như hai cái cánh. Trước đó hắn đã dồn lực vào đó, lúc này giống như là báo săn, lập tức gia tăng tốc độ, mang theo tiếng gió vù vù, nhắm vào hai người bên phải mà tấn công.
Những tên hộ vệ này biết đại sự không ổn, cũng đã rút đao ra từ bên hông, Sở Hoan lúc này đã tiến đến, một tên hộ vệ Thiên Môn vung đao lên, hướng về phía thân ảnh Sở Hoan mà chém xuống.
Tốc độ đao rất nhanh, lực đao mạnh, thế nhưng tên đó chỉ thấy hoa mắt, một đao chém xuống, nhưng lại chém hụt, đang cảm thấy kinh hãi thì tựa hồ cảm thấy gáy mình có một cái gì đó đập mạnh vào, nhất thời choáng váng, hoa mắt, thân thể loạng choạng, mơ mơ màng màng ngã xuống đất.
Tên hộ vệ bên cạnh khi bạn mình vung đao chém xuống, thấy Sở Hoan lách ra sau lưng người đó cũng không chút do dự, giơ đao chém xuống vào đầu Sở Hoan, Sở Hoan hơi cúi người xuống, động tác nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, đao vẫn chưa chém xuống, hắn đã đưa người ra sau tên hộ vệ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào gáy tên hộ vệ, đưa cổ tay lên, không do dự chặt xuống sau gáy tên đó.
Sở Hoan không biết mình nắm giữ lực mạnh yếu thế nào, lần này thực chiến, cảm giác thân pháp của mình đã linh hoạt hơn nhiều so với trước, ngũ quan cũng nhạy cảm hơn, cổ tay chặt xuống, cũng hết sức nắm giữ độ mạnh yếu, nhìn chính mình trong chớp mắt đánh bại hai người, trong lòng thầm thán phục khả năng chỉ điểm của La Đa, quả nhiên công phu của bản thân cũng tiến triển nhanh chóng. Chỉ là không biết lần ra tay này độ mạnh có đạt đến độ mà La Đa yêu cầu không.
Nhìn thấy hai gã thủ vệ Thiên Môn ngã xuống, Sở Hoan ngẩng đầu nhìn La Đa, chỉ thấy La Đa lúc này chắp tay đứng thẳng người, bốn gã thủ vệ Thiên Môn cũng đã té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Sở Hoan lúc này nhìn xung quanh, quay người nhìn hai tấm cửa đá cực lớn cao chừng 6m phía sau, người đứng dưới đại môn, thực sự vô cùng nhỏ bé. Sở Hoan biết ở đây là do sức người tạo ra, nhưng rốt cuộc là ai đã chế tạo ra một công trình khổng lồ như thế này trong lòng núi, chỉ e không có mấy người biết.
La Đa cười mà như không nói.
Sở Hoan quay đầu nhìn sang:
La Đa cười hắc hắc nói:
Sở Hoan khẽ giật mình, không rõ ý tứ bên trong lời nói của La Đa, nhưng lại cảm thấy lời này của La Đa rất có triết lý.
La Đa cười hắc hắc nói:
Sở Hoan "ồ" một tiếng, quan sát lại lần nữa, thật sự vẫn nhìn không ra cái cửa đá cao lớn này lại chỉ là giả.
La Đa đã lách mình đến chỗ tường đá bên trái, lấy tay xoa ấn mấy chỗ trên đó, chỉ nghe thấy mấy tiếng "tạch tạch tạch" vang lên, vốn là một bức tường đá không có dấu vết vậy mà từ từ mở ra thành một khe hở, trong lúc Sở Hoan còn đang kinh ngạc, La Đa đã ngoắc tay nói:
Rồi y bước vào trước.
Sở Hoan không hề do dự, đi vào theo, sau khi đi vào, bên trong tối lờ mờ, trong chốc lát không nhìn rõ bên trong rốt cuộc như thế nào, không biết La Đa làm gì, khe hở kia nhanh chóng khép lại, bên trong nhất thời càng tối hơn, yên tĩnh hơn, giống như đi vào cõi U Minh.
Nghe thấy tiếng” xoẹt, xoẹt” vang lên, bên cạnh ánh lên ánh sáng lửa, La Đa cầm trong tay hộp quẹt, một tay giơ đèn lên, nói:
Sở Hoan nương theo ánh lửa nhìn thấy bốn phía rương ròm chất cao như núi. Hai ngươi đi vào giữa đám rương hòm đó ánh mắt bị ngăn cản, nhất thời cũng không biết kho vũ khí này lớn đến bao nhiêu.
Sở Hoan không do dự, xoay người nhảy lên đống rương hòm chồng chất, La Đa dưới đất nói:
Y ném hộp quẹt trong tay lên. Sở Hoan thuận tay đón lấy, ánh sáng hộp quẹt không chiếu được quá lớn, nhưng cũng đủ để Sở Hoan cảm giác được sự khổng lồ của kho binh khí. Những nơi mà ánh lửa chiếu tới đều là rương hòm chất đống. Hắn ngồi xổm xuống, rút một con dao găm giấu trong người ra, cạy một cái rương gỗ, ánh sáng chiếu vào, chỉ thấy bên trong xếp gọn đầy đao thép.
Tiếng La Đa vọng đến từ sau lưng, y cũng đã yên lặng không một tiếng động mà đi tới:
Thần sắc Sở Hoan ngưng trọng, cau mày nói:
La Đa gật đầu nói:
Gần Chước Tử Lĩnh, đúng là không có nhiều khoáng sản, nguyên liệu cho bọn chúng rèn vũ khí. Đương nhiên không phải lấy từ nguyên liệu tại chỗ, chỉ có thể vận chuyển từ nơi khác đến!
Vận chuyển đến?
Sở Hoan nheo mắt, trong người đột nhiên chấn động, hiểu ra điều gì đó:
La Đa ngạc nhiên nói:
Sở Hoan chậm rãi đứng lên, xoay người lại , nhìn La Đa:
Đại ca, Chước Tử Lĩnh này là phía nam An Ấp, tiếp tục đi về phía nam, huynh biết là đâu không?
Là Hoàn châu của An Ấp!
Qua Hoàn châu, chính là Tây Sơn Đạo.
Sở Hoan chậm rãi nói: