Lỗ Thiên Hữu cúi đầu, thân thể tựa hồ đang run rẩy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi không chút huyết sắc như người chết thảm. Nàng đi không vững, thân hình loạng choạng, chậm rãi đi về phía Lỗ Thiên Hữu, mỗi bước đi đều rất khó nhọc.
Lâm Đại Nhi sầu thảm nói:
Lỗ Thiên Hữu ngẩng đầu, thần sắc có vẻ phức tạp, bàng hoàng, mê mang, thống khổ, rồi lập tức nhắm mắt lại.
Nước mắt Lâm Đại Nhi chảy xuống hai gò má:
Nàng giận dữ mắng mỏ rồi tiến về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt mình một mảng màu xám xịt, không thể đứng vững, thân thể mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống.
Lỗ Thiên Hữu trợn tròn mắt, thấy Lâm Đại Nhi như vậy, gã không kìm nổi tiến về phía trước, nhưng được một bước liền dừng lại. Gã nhìn Lâm Đại Nhi ngất xỉu dưới đất rồi nhắm mắt lại, hung hăng quay đầu, vẻ mặt kiên quyết.
Mộc Tướng quân lúc này đã vỗ tay:
Gã lạnh lùng liếc nhìn Lỗ Thiên Hữu cười nói:
Huyền Vũ mặt không chút biến sắc nói:
Chí ít bổn Thiên hộ bảo đảm hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát.
Vậy thì chưa hẳn.
Mộc Tướng quân lắc đầu nói:
Sở Hoan thản nhiên nhìn Mộc Tướng quân rồi nói:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Năm lộ binh mã của bổn tướng đã xuất động, sáng sớm mai, lá cờ Thiên Môn đạo sẽ tung bay trên tường thành Thái Nguyên!
Mộc Tướng quân cười lạnh nói:
Huyền Vũ, Sở Hoan, các ngươi đã không thể xoay chuyển trời đất được rồi.
Năm lộ binh mã?
Sở Hoan chau mày:
Sắc mặt Mộc Tướng quân chìm xuống.
Sở Hoan cười nhạt nói:
Lúc này, mặt Mộc Tướng quân đầy vẻ kinh ngạc, giật mình nói:
Ngươi… làm sao ngươi biết Tiềm Long Quật?
Kỳ thực ra vốn ta cũng không biết.
Sở Hoan thở dài:
Mộc Tướng quân mặt bắt đầu tái mét.
Sở Hoan thở dài:
Sở Hoan lắc đầu.
Mộc Tướng quân giật mình tới đỉnh điểm. Chuyện ở đại sảnh này chỉ là chiến trường nhỏ, còn kế hoạch Thiên Môn khởi sự lại là ở bên ngoài. Nhưng Sở Hoan lại đơn giản vạch trần cái mà Mộc Tướng quân gọi là ngũ lộ binh mã, làm sao mà Mộc Tướng quân không sợ hãi cho được.
Gã cố nén cảm giác khiếp sợ, trên mặt không chút biểu lộ, chỉ cười lạnh nói:
Sở đại nhân đúng là không thể tưởng được!
Hoàng gia tất không cần phải nói, có công cụ như này mà không lợi dụng, Mộc Tướng quân ngươi cũng không xứng trở thành thủ lĩnh của loạn đảng tại An Ấp đạo.
Sở Hoan chậm rãi nói tiếp:
Mộc Tướng quân cười nhạt nói:
Sở Hoan thở dài nói:
Huyền Vũ mỉm cười nhìn Sở Hoan, gật đầu nói:
Sở Hoan cười rồi nói tiếp:
Sở Hoan liếc nhìn Viên Sùng Thượng rồi chậm rãi nói:
Mộc Tướng quân lạnh lùng nói:
Cho dù không nhiều nhưng cũng đủ, đối với ta, dù là kẻ bất tài cũng có chỗ sử dụng được.
Điểm này không thể là giả.
Sở Hoan cười nói:
Kẻ dùng binh giỏi không cần quá đông quân. Cho nên Vệ Sở quân tất nhiên có một số tinh binh là tâm phúc của ngươi. Đám tinh binh này đương nhiên không quan tâm đến pháp luật triều đình, chỉ cần Mộc Tướng quân ngươi hạ lệnh một tiếng, chúng tất tuân theo mệnh lệnh.
Cho dù ngươi biết rõ những điều này thì có thể làm gì?
Mộc Tướng quân cười lạnh nói:
Gã dừng lại một hồi rồi cười lạnh nói:
Phương Thế Hào dẫn đầu 500 Cấm Vệ quân xuất thành, đương nhiên không phải là đi Hồ châu rồi!
Đúng vậy, bọn chúng đích thực là không đi Hồ châu.
Sở Hoan cười nhạt nói:
Nếu như tất cả đều thuận lợi, vậy thì lúc này bọn chúng có lẽ đang ở Chước Tử Lĩnh!
Chước Tử lĩnh?
Mộc Tướng quân khóe mắt nhảy lên.
Sở Hoan nghiêm nghị nói tiếp:
Một khi các ngươi chiếm được thành Thái Nguyên, triều đình đương nhiên sẽ lập tức điều binh chinh thảo. Cho dù mấy đội nhân mã này cộng lại cũng không thể qua được mấy ngàn người, muốn cố thủ Thái Nguyên là chuyện hoang đường. Mộc Tướng quân ngươi muốn tạo phản, bản thân không thể dựa vào mấy nghìn nhân mã này!
Ồ?
Loạn Thiên Môn cũng giống như loạn Khăn Vàng Thái Bình khi xưa, chủ yếu bằng cách đầu độc dân chúng, biến những người không hiểu thế sự thành công cụ của các ngươi.
Sở Hoan ánh mắt sắc bén:
Cái gọi là thay trời hành đạo, vì bá tánh muôn dân trăm họ chẳng qua cũng là lời xằng bậy. Các ngươi ra vẻ đạo mạo lừa gạt dân chúng, chiếm được Thái Nguyên, bước tiếp theo là hiệu triệu dân chúng - người bị các ngươi đầu độc khởi nghĩa vũ trang, phục tùng hiệu lệnh của các ngươi. Các đồ tử đồ tôn của ngươi chỉ e là đã gối giáo chờ sáng, đợi lá cờ Thiên Môn tung bay trên thành Thái Nguyên sẽ thừa cơ khởi sự, đúng vậy chứ?
Nếu không phải các quan viên trên dưới Đại Tần bất tài, nếu không phải Doanh Nguyên tàn bạo bất nhân, không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng, thì hà tất gì mà dân chúng không sống yên ổn qua ngày mà phải cầm lấy đao thương đổ máu, dốc sức liều mạng?
Mộc Tướng quân cười lạnh nói:
Thiên công Tướng quân năm đó lập chí muốn kiến hạ thái bình thịnh thế. Lúc đó ngài đã biết được rằng kiến hạ thái bình thịnh thế vốn là một con đường gian nan, đổ máu hi sinh là điều khó tránh. Những dân chúng phải đổ máu kia chẳng qua là để con cháu đời sau có một cuộc sống an bình, họ bắt buộc phải gánh trách nhiệm này!
Từ lúc bắt đầu, các ngươi đã dùng lời lẽ xằng bậy để lừa gạt dân chúng, cảnh tượng tại Tiềm Long quật, ngươi rõ hơn ta, các ngươi cơ bản không xem họ là người.
Sở Hoan ánh mắt lạnh lùng:
Lừa gạt, tàn bạo, bất nhân là điểm khởi đầu, bổn quan thật khó có thể tin rằng kết quả sẽ là một thiên hạ thái bình thịnh thế.
Thiên địa bất nhân, vạn vật đều không bằng chó mèo. Dưới sự thống trị của Đại Tần, dân chúng vốn không bằng con chó, bản thân họ không phải là người.
Mộc Tướng quân lạnh lùng nói:
Thiên Môn đạo của ta là giúp họ từ chó biến thành người. Bọn họ hiện tại là chó là bởi vì máu chảy còn chưa đủ, đợi đến lúc máu đổ đủ rồi thì họ có thể biến thành người!
Nói bậy bạ!
Viên Sùng Thượng không nhịn được, nổi giận nói:
Thiên Môn yêu đạo, tà thuyết mê hoặc, muốn chiếm Thái Nguyên, quả nhiên là chuyện hoang đường!
Nhưng giấc mộng này sẽ thành sự thật!
Mộc Tướng quân lạnh lùng phản bác.
Sở Hoan cười mỉa mai:
Mộc Tướng quân lông mày dựng ngược.
Sở Hoan thở dài nói:
Mộc Tướng quân nhìn Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, đúng là không tự nhiên mà sinh ra cảm giác bất an, gã cau mày hỏi lại:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Ngũ lộ binh mã của ngươi nếu như không xảy ra bất ngờ gì thì e là không có đường đến báo tin vui với ngươi rồi.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, lắc đầu thở dài:
Mộc Tướng quân mặt tái mét, hai tay nắm lại, lúc này Lục Lãnh Nguyệt cũng nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt tái nhợt.
Sở Hoan cười nhạt nói.
Mộc Tướng quân cười lạnh nói:
Sở Hoan, ngươi đừng khua môi múa mép, không có binh phù của bổn tướng, chúng tuyệt đối không thể bị điều đi!
Ta biết.
Sở Hoan mặt mày tươi cười:
Mộc Tướng quân lập tức thọc tay vào trong ngực áo, rồi từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, thần sắc không thể tưởng tượng được.
Binh phù của Chỉ huy sứ mà gã ta luôn mang theo trên người đã không cánh mà bay.