Sấu Tử lão Tam xấu hổ cười, nói:
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sấu Tử lão Tam, sau khi nhìn một lúc lâu, khiến Sấu Tử lão Tam hơi mất tự nhiên, thật vất vả Sở Hoan mới mở miệng nói chuyện:
Sấu Tử lão Tam vội đáp:
Sở Hoan gật đầu nói:
Thật ra Sấu Tử lão Tam Mã Tĩnh còn lớn hơn Sở Hoan bảy tám tuổi, là người trung niên khoảng ba mươi, nhưng Sở Hoan nói ra lời này, dường như một bề trên khen tặng vãn bối vậy.
Mã Tĩnh ngẩn ra, không biết lời này của Sở Hoan có ý tứ gì, hơi xấu hổ.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
Mã Tĩnh sửng sốt, lập tức cười khổ nói:
Gã dừng một chút, thở dài:
Sở Hoan nghe gã nói như vậy, chỉ biết Bạch Hạt Tử này chắc chắn cũng không phải người đơn giản, nghĩ tới cũng là một nhân vật hung ác, nếu không Tiết lang tuyệt đối không thể để trong thành này còn tồn tại một thế lực khác.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Ngươi lo lắng là Bát Lý Đường phân tán, người của Bạch Hạt Tử sẽ ra báo thù!
Đúng thế!
Mã Tĩnh thở dài:
Gã không tiếp tục nói, chỉ lắc đầu, vẻ mặt lo lắng.
Sở Hoan cười nói:
Hắn dừng một chút, mới nói:
Mã Tĩnh lộ ra vẻ uể oải, không nói gì, Sở Hoan đã nói tiếp:
Mắt Mã Tĩnh sáng lên, hơi hưng phấn:
Sở gia, ý ngài là?
Bát Lý Đường không thể có nữa, về sau… gọi là Chính Khí Đường đi!
Sở Hoan chậm rãi nói"
Mã Tĩnh ngẩn ra:
Nhưng nghe lời Sở Hoan nói, người của Bát Lý Đường có thể không giải tán, gã vội đáp:
Sở gia, ngài là lão đại của mọi người, Bát Lý… không không không, quy chủ Chính Khí Đường tự nhiên do ngài tới định đoạt!
Quy củ rất đơn giản, hãm hại lừa gạt, lấy mạnh nhục yếu những việc này không thể làm nữa.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Mã Tĩnh giật mình, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Sở Hoan cũng rõ ràng, lời vừa rồi của Mã Tĩnh quả thật có chút đạo lý, nếu thật sự giải tán đám lưu manh này như vậy, nhất định sẽ trở thành phần tử không an phận ở huyện Thanh Liễu, đến lúc đó chuyện hãm hại lừa gạt nhất định gia tăng rất nhiều.
Hơn nữa tuy rằng đám người này không tính người lương thượng gì, nhưng rất nhiều người đều có vợ con, còn muốn nuôi sống vợ con. Bọn họ quen thủ đoạn hãm hại lừa gạt, chỉ biết dùng điều này mưu sinh, nếu giải tán bón họ, đã không có trói buộc, thật đúng là phiền toái lớn.
Nếu lấy tên tuổi Chính Khí Đường trói buộc đám người này, khiến cho bọn họ không đến mức làm ác không kiêng nể gì, cũng là một chuyện tốt.
Thấy vẻ mặt Mã Tĩnh hơi thất vọng, Sở Hoan nhíu mày, lạnh lùng nói:
Mã Tĩnh vội lắc đầu nói:
Gã thấp giọng nói:
Sở gia, Hồ tri huyện thật sự xuống đài sao? Ngài cũng biết, Tiết… Tiết lang vẫn có chỗ dựa vững chắc là Hồ tri huyện, Hồ tri huyện ngã, trong nha môn không có mạng lưới quan hệ, chỉ sợ rất nhiều công trình huyện nha sẽ không giao cho chúng ta làm, hơn nữa… Hơn nữa chỉ sợ còn có thể gây bất lợi cho chúng ta!
Ngươi không cần lo lắng.
Sở Hoan nói:
Trong giọng nói của hắn mang theo hàn ý, Mã Tĩnh vội vàng đáp:
Sở Hoan gật đầu, suy nghĩ một chút, mới nói:
Chẳng qua thành Thanh Liễu này cũng không chỉ có đám người các ngươi, nếu các ngươi kiềm chế động tĩnh, chỉ sợ sẽ có những người khác nhân cơ hội xảo trá vơ vét tài sản… !
Đúng thế!
Ánh mắt Mã Tĩnh lại nóng bỏng lên.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
Mắt Mã Tĩnh sáng lên, gã cũng là người thông minh, thấp giọng nói:
Sở Hoan khoát tay nói:
Trước không nói chuyện này nữa. Ngươi nhớ kỹ là được, nếu ai lấy mạnh hiếp yếu, Tiết lang chính là kết cục của hắn.
Vậy khi nào Sở gia dọn tới đây?
Mã Tĩnh vội hỏi:
Ta phải người thu dọn nơi này một chút… !
Không cần.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Dừng một chút, hắn nhìn chung quanh, nghiêm mặt cười lạnh:
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nói:
Mã Tĩnh lập tức nghiêm nghị nói:
Sở gia yên tâm, ta biết phải làm sao, sau khi bán của cải gì đáng giá lấy tiền mặt, ta sẽ đem bạc trở về… !
Không cần đùa giỡn tâm nhãn với ta.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Mã Tĩnh, Mã Tĩnh rùng mình một cái, khom người nói:
Sở Hoan đứng dậy, nói:
Nói xong, hắn nhấc chân lên muốn rời khỏi.
Mã Tĩnh vội hỏi:
Sở gia muốn đi sao?
Ngươi còn có việc gì?
Sở gia đi bộ mà đến, chẳng lẽ không có ngựa?
Mã Tĩnh cười nói:
Sở Hoan nghe vậy, hơi trầm ngâm, hắn biết Đại Tần quan thúc ngựa nghiêm khắc, có thể có được một đám ngựa, đó là giấc mộng nhiều người cầu còn không được. Nếu mình có một con ngựa, sau này cũng thuận tiện rất nhiều, đây chẳng khác nào mình có một chiếc ô tô con ở thời đại trước khi xuyên qua.
Hắn gật đầu, Mã Tĩnh vội đáp:
Lập tức Mã Tĩnh dẫn Sở Hoan đi vào chuồng ngựa hậu viện, nơi này quả nhiên có năm con tuấn mã, đều là béo tròn chân dài, vừa thấy chỉ biết là ngựa tốt chịu đựng rất tốt, mấy thớt ngựa này, tự nhiên là Tiết lang hao tổn tâm cơ thu nạp lại.
Sở Hoan vào chuồng, vô cùng thuần thục mà sờ lên người mấy thớt ngưa jnày, cuối cùng dắt một con ngựa ô lớn đi ra. Ngựa ô này thân hình cực kỳ cường tráng, nhìn qua cũng rất là uy vũ, bờm ngựa rậm rạp, lông toàn thân thuần một màu đen, vô cùng trơn bóng. Mã Tĩnh giơ ngón tay cái lên nói:
Sở Hoan thản nhiên cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mã, thần sắc dĩ nhiên vô cùng ôn hòa, đúng là vô cùng âu yếm đối với ngựa này.
Mã Tĩnh còn muốn nói gì nữa, Sở Hoan đã nói:
Mã Tĩnh lạnh run, vội đáp:
Gã lại nói:
Sở Hoan cũng không dông dài, xoay người lên ngựa, động tác của hắn vô cùng thuần thục linh hoạt, dường như là người thường xuyên cưỡi ngựa. Mã Tĩnh xem trong mắt, chậc chậc lấy làm kỳ, không thể tưởng được Sở Hoan nhìn qua chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, lại rất am hiểu thuật cưỡi ngựa.
Gã cũng linh hoạt, bước nhanh qua, mở cửa chính hậu viện. Sở Hoan đang muốn rời khỏi, Mã Tĩnh dường như nghĩ tới cái gì, vội hỏi:
Gã vội vã rời đi, Sở Hoan còn đang nghi hoặc, Mã Tĩnh đã quay lại rất nhanh, cầm một gói nhỏ đưa tới, Sở Hoan nhận lấy, mở gói ra, không ngờ bên trong có năm sáu miếng vàng lá.
Sở Hoan rõ ràng, thời đại này, vàng thật cực kỳ đáng giá, năm sáu miếng váng lá này, giá trị ít nhất năm sáu trăm lạng bạc, quả nhiên là một khoản lớn, cả đời người bình thường cũng không thể có nhiều bạc như thế.
Sở Hoan hơi do dự, cuối cùng vẫn nhét gói tiền vào trong lòng, không nói thêm lời nào, vung cương ngựa lên, tuấn mã tiến về phía trước, ra khỏi cửa chính hậu viện, vào một ngõ tắt nhỏ, Sở Hoan chuyển qua hướng tây, lao ngựa rời đi.
Chưa đến đầu phố, lại nghe được có người kêu lên phía sau:
Sở Hoan ghìm ngựa lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đang chạy vội tới, nhìn thân hình kia, đúng là vị Tôn Tử Không dẫn mình tới Bát Lý Đường.