Gió đêm Đại Kỳ Mông Sơn rất lạnh. Sở Hoan không nói lời nào, cau mày trầm tư. Đám bộ hạ hiển nhiên cũng không dám nhiều lời. Một lát sau, hai hàng lông mày của Sở Hoan mời nhướn lên, trầm giọng nói.
Mọi người lập tức nghe lệnh làm theo. Hiên Viên Thắng Tài mới hỏi:
Đại nhân, người phát hiện ra điều gì sao?
Trong trà lâu lại không phải trà nhân, đây là sơ sẩy của bọn chúng nhưng cũng cho thấy bọn chúng làm việc vội vàng.
Đốt đèn trong lầu trúc lên, Sở Hoan nhìn quanh một chút, nghiêm nghị nói.
Hiên Viên Thắng Tài hiểu ra:
Sở Hoan vuốt cằm nói:
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gọi.
Sở Hoan lập tức đi theo tiếng gọi. Hiên Viên Thắng Tài và Cừu Như Huyết một trái một phải bên cạnh hắn, đi xuống lầu trúc. Vũ sĩ cận vệ đang đứng vẫy bên trong rừng cây. Lúc này tất cả mọi người tụ tập lại. Sở Hoan tới gần, chỉ thấy hai thi thể đã bị moi lên, trên người còn có một tầng máu đọng.
Hai khối thi thể này đều mặc y phục của người hầu Quỷ Phương, lại còn có vòng khắc gỗ. Lúc này có người cầm đuốc, dù ánh lửa không rõ lắm nhưng cũng có thể thấy rõ hai thi thể này sắc mặt đã trắng bệch, vết đao chém đã thâm xì.
Cừu Như Huyết ngồi xổm xuống, lấy tay dò xét trên gò má hai người này một chút, sau đó lật lật mí mắt của bọn họ, quay đầu nói với Sở Hoan.
Hiên Viên Thắng Tài cau mày nói.
Sở Hoan nhìn hai khối thi thể, hơi trầm ngâm nói:
Ta đoán không sai rồi. Bọn họ phát hiện ra tung tích của chúng ta, biết chúng ta muốn tới nơi này, cho nên ra tay với người ở trà lâu trước, sau đó giả làm người pha trà chờ ở một bên.
Hẳn là như thế.
Cừu Như Huyết chậm rãi nói.
Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt chuôi đao, cau mày nói:
Một gã quan viên Hộ bộ ti ở bên cạnh hơi run sợ trong lòng:
Hắn vừa nói xong, bốn năm tên quan viên đi theo đều hơi biến sắc, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
Quỷ Phương sống ở An Ấp, trên thực tế cũng không liên quan tới người Tần nhiều. Thứ nhất là bọn họ hết sức dấu mình, khiến mọi người quên đi. Thứ hai là nhân số tộc đàn này quá ít, không tới hai vạn người.
Nhưng đương nhiên mấy quan viên Hộ bộ ti này biết Quỷ Phương tồn tại. Trước đây Quỷ Phương vì sinh tồn, đã giao dịch với Hoàng Trì Quý cầm đầu Hộ bộ ti Thái Nguyên. Loại giao dịch với quan viên này do Hộ bộ ti xử lý, cho nên quan viên mới hiểu khá rõ người Quỷ Phương. Trong mắt bọn họ, người Quỷ Phương thật sự hung mãnh, tính tính nóng nảy, thiếu lễ nghi.
Lúc này trải qua việc như vậy, quan viên Hộ bộ ti lập tức nghi tới sự hung hãn của người Quỷ Phương, nhất thời nghĩ mình đang ở trong đầm rồng hang hổ, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Sở Hoan cũng không lên tiếng. Một khắc này, một gã binh sĩ cận vệ nói:
Tất cả mọi người nhìn lại, thấy phía trên núi quả nhiên có ánh lửa. Có một đoàn người đang đi xuống nói. Hiên Viên Thắng Tài rút đao nơi tay, trầm giọng nói:
Mười tên binh sĩ cận vệ lập tức hình thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh Sở Hoan. Vài tên quan viên Hộ bộ ti ở cạnh Sở Hoan. Hiên Viên Thắng Tài, Cừu Như Huyết, Tôn Tử Không cũng canh giữ cạnh hắn.
Sở Hoan hơi nhíu mày. Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần đề phòng. Tốc độ di chuyển của ánh lửa trên núi rất nhanh. Tôn Tử Không không nhịn được mà nói:
Chúng ta có cần dập lửa đi không?
Bọn họ đã nhìn thấy rồi.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
Chợt nghe thấy trên núi truyền xuống tiếng nói:
Hiên Viên Thắng Tài nhìn Sở Hoan một cái. Sở Hoan vuốt vuốt cằm. Hiên Viên Thắng Tài lập tức tiến lên hai bước, thu đao vào vỏ, chắp tay trầm giọng nói:
Tiếng nói hắn vang vang, hùng hậu có sức, truyền đi rất xa.
Ánh lửa trên núi dừng lại rất nhanh, khoảng cách không phải quá xa. Sở Hoan lờ mờ thấy được mười mấy người. Rất nhanh trên núi truyền xuống tiếng nói:
Sở Hoan đáp:
Đúng là bổn quan!
Dịch Cốc Tư ở đây!
Một tiếng nói hùng hậu từ bên trên truyền xuống. lập tức ánh lửa di động. Vốn ánh lửa hơi tản ra giờ hợp lại một chỗ. Mọi người nhìn thấy một hán tử khôi ngô người Quỷ Phương đi từ trên núi xuống.
Sở Hoan nhìn một cái liền nhận ra Dịch Cốc Tư. Lần trước hắn bí mật tới Đại Kỳ Mông Sơn đã gặp Dịch Cốc Tư. Tướng mạo của đối phương hơi dữ tợn, trên cổ có vòng gỗ, số lượng tượng khắc dù kém quỷ chủ Hách Khê Cốc nhưng cũng rất dày đặc.
Trong tay Dịch Cốc Tư cầm một thanh quỷ đầu đao. Phía sau hắn là mười mấy hán tử Quỷ Phương cũng nắm đao nơi tay. Đám người này nhìn như hung thần ác sát, ánh mắt không lành.
Đại Tần quốc đã sớm truyền lệnh cấm đao, dân chúng bình thường đều không được phép cầm binh khí. Chỉ là Quỷ Phương có hơi đặc thù. Tuy bọn họ hàng năm đều nộp thuế phú cho quan phủ bản địa nhưng quan phủ ngoài lúc thúc dục nộp thuế ra thì bình thường cũng hầu như không để ý tới bọn họ.
Nguyên nhân là bởi quan phủ ít giám sát cho nên tộc đàn Quỷ Phương vì an nguy mới âm thầm cất một ít binh khí, số lượng cực kỳ thưa thớt. Mua bán vũ khí vốn bị cấm cho nên lượng vũ khí trao đổi cũng rất ít.
Càng huống chi người Trung Nguyên có thành kiến với người Quỷ Phương, nhiều thương nhân cũng không muốn giao dịch với bọn họ. Mặc dù bọn họ cũng có thợ rèn nhưng Đại Kỳ Mông Sơn không có mỏ quặng, cho nên nguyên liệu thiếu thốn, không thể chế tạo binh khí.
Chỉ là trải qua loạn Hoàng gia, Quỷ Phương từ Hoàng gia chiếm được rất nhiều binh khí, chẳng những có binh khí và lương thực lúc Hoàng Tri Quý lúc mượn sức đưa tới mà trong trận đánh tại Lê Hoa Cốc, Quỷ Phương cũng nhân cơ hội vơ không ít. Sau đó đám binh khí này được phân phát theo tỉ lệ, chia cho mười sáu động Quỷ Phương. Lúc này binh khí trong tay đám người Dịch Cốc Tư đều là đoạt từ Hoàng gia cả.
Sở Hoan thấy ánh mắt những người của Dịch Cốc Tư không tốt, trong lòng có cảm giác không ổn nhưng vẫn mỉm cười tiến lên vài bước, chắp tay nói.
Dịch Cốc Tư lạnh lùng, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Sở Hoan, cười lạnh nói:
Hắn nắm chặt đao, trên tay nổi gây xanh, ánh mắt nhìn lại, đột nhiên thấy hai thi thể trên mặt đất.
Hắn nhíu mày, nhìn kỹ, lập tức thần sắc đại biến, hàn quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói:
Sở Hoan biết đã bị hiểu lầm, ánh mắt lập tức nghiêm trọng hẳn.
Hắn không biết vì sao thái độ của Dịch Cốc Tư hôm nay lại như vậy. Nếu Dịch Cốc Tư biết mục đích chuyến đi lần này của mình thì tuyệt đối không thể có thái độ này.
Nhưng dựa theo đạo lý, thân là một trong mười sáu động chủ thì Dịch Cốc Tư tuyệt đối không thể không biết mục đích chuyến đi của mình. Quỷ Phương di chuyển, đây là đại sự của toàn bộ Quỷ Phương. Đại Kỳ Mông Sơn sớm đã từ Thái Nguyên về Đại Kỳ Mông Sơn, vốn phải thông báo chuẩn bị sẵn sàng. Hắn hiển nhiên không có khả năng không báo chuyện này cho động chủ mười sáu động.
Hách Khê Cốc trở về Đại Kỳ Mông Sơn hẳn đã nửa tháng. Thân là động chủ trong mười sáu động, Dịch Cốc Tư không có khả năng không biết Sở Hoan tới để đăng ký hộ tịch, làm công việc di chuyển.
Nhưng thái độ của Dịch Cốc Tư lại đi ngược lẽ thường.
Sở Hoan cau mày nói:
Một người bên cạnh Dịch Cốc Tư đã cười lạnh nói:
Sở Hoan thản nhiên nói:
Chúng ta đến đây còn chưa tới nửa canh giờ, nhưng hai người này đã bị giết hại trước đó một canh giờ rồi!
Ngươi nói các ngươi tới đây chưa tới nửa canh giờ, ai có thể làm chứng?
Người phía sau Dịch Cốc Tư cười lạnh nói.
Sở Hoan cảm thấy người Quỷ Phương thật sự quái lại, cau mày nhìn Dịch Cốc Tư, nghiêm nghị nói:
Dịch động chủ. Bổn quan không rõ ý tứ của các ngươi. Chúng ta lần này đến đây làm gì, chẳng lẽ các ngươi không biết?
Đương nhiên biết.
Khuôn mặt vốn hơi xấu xí của Dịch Cốc Tư nhíu chặt, trông càng dữ tợn:
Sở Hoan chỉ cảm thấy Dịch Cốc Tư càng nói càng quái lạ, không nhịn được hỏi:
Hai mắt Dịch Cốc Tư trợn tròn, cả giận nói:
Hắn trầm giọng nói:
Người phía sau đưa lên, cầm một chuỗi vòng cổ. Dịch Cốc Tư nhận lấy, nâng tay đưa ra trước mặt Sở đại nhân, trầm giọng nói: