Sở Hoan rời khỏi phòng Tố Nương, cảm thấy thân thể hơi lạnh, không khỏi nắm chặt y phục, quay đầu nhìn qua, lại thấy Như Liên đang ngồi trên một ụ đá, hai tay nâng má, đang nhìn bầu trời đêm, như có suy nghĩ.
Sở Hoan đi tới, sau khi ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc này Như Liên mới giật mình, thấy là Sở Hoan, nàng cười nói tự nhiên:
Đại ca, huynh còn chưa ngủ sao?
Muội có mệt hay không?
Sở Hoan khẽ nói:
Như Liên mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
Vì cái gì?
Điều này… !
Sở Hoan quả thực không tiện giải thích, trông thấy đôi mắt trong veo như nước của Như Liên, lại không đành lòng nói dối nàng, hắn đang do dự, Như Liên đã thấp giọng nói:
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn Như Liên, Như Liên liền khẽ nói:
Nàng nhìn thoáng qua bên phòng, thấp giọng nói:
Sở Hoan thở dài:
Tiểu muội, muội nhìn ra rồi?
Ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt trong veo như nước của Như Liên lộ vẻ sợ hãi:
Sở Hoan do dự một chút, quả thực vẫn không thể nói ra, đành nói:
Như Liên lại lắc đầu:
Sở Hoan thở dài, đang muốn thuyết phục Như Liên, đúng lúc này bên ngoài cửa viện truyền tới thanh âm:
Đúng là giọng của Huyện lệnh Chu Nhân Khang huyện Thanh Đường.
Sở Hoan nghiêm túc nói, đứng dậy, lại nói:
Hắn thấy Chu Nhân Khang vươn đầu vào từ ngoài cửa viện, lúc này mới đi qua hỏi:
Chu Nhân Khang lo nghĩ, mới khẽ nói:
Đại nhân, có một việc hạ quan vốn không muốn hồ ngôn loạn ngữ, thế nhưng… thế nhưng phu nhân bệnh tình nghiêm trọng, hạ quan… hạ quan cả gan mới đến góp lời.
Chuyện liên quan tới bệnh của phu nhân?
Sở Hoan lập tức hỏi:
Lúc này Chu Nhân Khang mới nói:
Sở Hoan nhíu mày:
Ngươi nói còn có người không mời đến?
Bẩm đại nhân, không phải chúng ta không mời, mà là hạ quan rất rõ ràng, cho dù phái người đi mời, cũng mời không được.
Chu Nhân Khang thở dài:
Sở Hoan hỏi:
Y thuật của hắn rất cao sao?
Cao, tương đối cao.
Chu Nhân Khang lập tức đáp:
Trong lòng Sở Hoan dâng lên hi vọng:
Chu Nhân Khang nói:
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi:
Nếu như người này thật sự có diệu thuật hồi xuân, bản Đốc đương nhiên tự mình đi mời hắn đến. Chu đại nhân, ngươi có biết đường hay không?
Con đường tới Diêm Bình Sơn, hạ quan biết được.
Chu Nhân Khang vội đáp:
Sở hoan suy nghĩ một chút, nói:
Chu Nhân Khang vội hỏi:
Đôi mày gã lộ vẻ lo lắng:
Sở Hoan cau mày nói:
Chu Nhân Khang vẫn không yên lòng:
Sở Hoan đáp:
Sở Hoan thầm nghĩ, nếu vị Diêm Bình Sĩ kia ẩn cư trong núi, xem ra là người thích thanh tịnh, nếu gã y thuật tinh thâm, diệu thủ hồi xuân đúng như Chu Nhân Khang nói, như vậy tính tình cổ quái một chút cũng bình thường, phàm là người có bản lĩnh, tính tình đều có vẻ cổ quái.
Cao thủ ở dân gian, Sở Hoan cũng không nghi ngờ, nếu như Diêm Bình Sĩ thật sự có thể giải quyết tràng tai nạn này cho Tố Nương và dân chúng Tây bắc, chớ nói tự mình lên núi mời, cho dù hắn khấu đầu hai cái, Sở Hoan cũng không quan tâm.
Sở Hoan cũng biết Tây Bắc không yên ổn, nhưng mà điểm binh mang tướng đi cầu y, xem chừng hoàn toàn không được. Hắn suy nghĩ một lát, liền tìm Hiên Viên Thắng Tài tới, sai gã dẫn người đóng tại huyện Thanh Đường, thông báo mình muốn đi tìm thần y, trước khi mình quay lại, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hiên Viên Thắng Tài biết được Sở Hoan muốn rời đi, lập tức xin đi giết giặc, muốn đi theo hộ vệ bên người Sở Hoan. Sở Hoan lại phân phó gã dẫn theo Cận Vệ Quân, bảo vệ tốt gia quyến của mình, việc này của mình, lặng yên không tiếng động, không có việc gì.
Sở hoan gọi Độc Tí Đao Khách Cừu Như Huyết, Bạch Hạt Tử cùng Lang Oa Tử tới, có ba người này bên cạnh, lại thêm khoái mã, cho dù xuất hiện biến cố, muốn toàn thân lui bước cũng không khó.
Bốn người thay quần áo nhẹ nhàng bình thường mà đi, Huyện lệnh Chu Nhân Khang cũng thay y phục hàng ngày dựa theo Sở Hoan phân phó, không hề chậm trễ, năm người cưỡi khoái mã, do Chu Nhân Khang dẫn dắt, tiến thẳng tới Diêm Bình Sơn.
Bóng đêm nặng nề, tiếng vó ngựa vang lên, xuất phát từ huyện thành Thanh Đường, cách Diêm Bình Sơn chừng ba mươi dặm, ra roi thúc ngựa, cũng không tốn bao lâu liền nhìn thấy một tấm màn lớn phía trước. Chu Nhân Khang thả chậm ngựa, giơ tay lên, dùng roi ngựa chỉ về phía trước nói:
Sở Hoan gật đầu, chưa tới sáng sớm, sắc trời đương nhiên tối mờ, trông thấy Diêm Bình Sơn lờ mờ tựa như một con cự thú hồng hoang phủ phục trên mặt đất Tây Bắc bao la.
Bạch Hạt Tử biết trong đêm tới đây là vì tìm thần y:
Sở Hoan hắng giọng nói:
Hắn chậm rãi nói:
Chu đại nhân, ngươi nói Diêm Bình Sĩ ở bên cạnh thác nước?
Đúng vậy.
Chu Nhân Khang vội đáp:
Năm trước, có vị thương gia giàu có ở Kim Châu tới huyện Thanh Đường, con của hắn cũng không biết tại sao mắc bệnh nặng, đại phu ở gần đều tới xem bệnh, không khởi sắc chút nào, mọi người cũng nói không đủ sức xoay chuyển đất trời, để cho hắn chuẩn bị hậu sự, sau này cũng không biết ai nói cho hắn biết đến tìm Diêm Bình Sĩ.
Thật sự chữa được?
Bạch Hạt Tử nhịn không được hỏi.
Chu Nhân Khang gật đầu nói:
Chu Nhân Khang vẻ mặt xấu hổ:
Sở Hoan đáp:
Mọi người đều gật đầu.
Mấy người cưỡi ngựa tới dưới núi, đi một vòng dưới chân núi, lại trông thấy một con đường đất nho nhỏ, dẫn thẳng lên núi. Họ lập tức đều xuống ngựa, dắt ngựa tiến lên núi theo đường nhỏ. Càng đi lên cao đường càng gập ghềnh khó đi, xem ra bình thường không nhiều người lui tới ngọn núi này, rất nhiều bụi gai, dắt ngựa thật sự hơi bất tiện, liền muốn buộc ngựa bên cây. Mặc dù chỉ đi một hồi, nhưng Chu Nhân Khang đã thở hồng hộc, thể lực rõ ràng không theo kịp đám người Sở Hoan. Sở Hoan cười hỏi:
Trán Chu Nhân Khang đổ mồ hôi, khoát tay nói:
Không có, đại nhân yên tâm, hạ quan có thể chịu đựng được!
Đại nhân, chúng ta có nên chia binh hai đường hay không?
Bạch Hạt Tử nói:
Lời gã còn chưa dứt, đã thấy Lang Oa Tử đi phía trước mình bỗng nhiên giơ tay lên, thủ thế rõ ràng ý bảo mọi người không nên nói chuyện. Thấy tình cảnh này, Cừu Như Huyết hành động theo điều kiện, một tay nắm lấy chuôi đao của mình.
Lang Oa Tử nhắm mắt lại, dường như nghiêng tai nghe cái gì, rất nhanh gã lại ngồi xổm xuống, nghiêng mặt dán lỗ tai trên mặt đất. Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết liếc mắt nhìn nhau, Lang Oa Tử liền đứng dậy ngón tay chỉ về phía bên trái. Sở Hoan liền hỏi:
Lang Oa Tử gật đầu, dẫn đường phía trước, đi thẳng về phía thác nước.