Nghe thấy âm thanh nghiêm khắc của Hiên Viên Thắng Tài, tên thích khách cúi đầu không dám nói câu gì. Sở Hoan cũng biết tên thích khách đó chỉ là một tên tiểu lâu la, trong chuyện ám sát họ cũng chỉ là những người thực hiện nhiệm vụ chứ chưa tới lượt bày mưu tính kế.
Sở Hoan suy nghĩ một chút rồi nói:
Hiên Viên Thắng Tài nắm tay lại nói:
Thi thể của thích khách được khênh đến đặt cùng một chỗ. Có gần ba mươi cái thi thể. Lúc này có thể nói đám thích khách tổn thất nặng nề. Hiên Viên Thắng Tài lệnh cho thuộc hạ thiêu cháy mấy cái xác, mùi khét lan tỏa khắp nơi. Sau khi đốt xác xong, bọn họ mới xuống núi.
Vốn Sở Hoan tưởng rằng thật sự có vị thần y tên là Diêm Sĩ Bình nên nghĩ muốn nhờ vị Diêm Sĩ Bình đó tới chữa bệnh giúp cho Tố Nương. Nhưng chẳng những không có người này mà bản thân suýt chết ở núi Diêm Bình. Nghĩ tới việc trở về tay không, bệnh của Tố Nương khó chữa, trên đường trở về tâm trạng của Sở Hoan thất sự không được tốt cho lắm, cũng không để ý tới chuyện có tiêu diệt trại Hồ Lô hay không.
Khi về tới huyện Thanh Đường đã qua chính ngọ. Sau khi vào thàn Sở Hoan liền lệnh cho Hiên Viên Thắng Tài để mọi người chuẩn bị tới thành Bắc Nguyên. Nhưng nghĩ tới việc Chu Nhân Khang bỏ trốn, huyện Thanh Đường chẳng khác nào rắn mất đầu nên bản thân không thể nào bỏ đó mà đi. Vì vậy mà hắn phái người tìm đám huyện thừa, chủ bộ của huyện Thanh Đường tới.
Cưỡi ngựa đi vào nha huyện thấy bên ngoài nha huyện có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ, ngoài cửa có hơn mười tên lính mặc giáp đen. Những người đó thấy đoàn người Sở Hoan cưỡi ngựa tới gần lập tức nắm chặt đao nhìn Sở Hoan chằm chằm. Bạch Hạt Tử thúc ngựa lên trước lạnh lùng nói:
Các ngươi là ai?
Chúng ta là hộ vệ của Tiếu tổng đốc.
Một người bước lên nói:
Bạch Hạt Tử cau mày:
Tiếu tổng đốc! Ai là Tiếu tổng đốc?
Tiếu tổng đốc của Bắc Sơn đạo.
Đối phương đáp lại.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa rồi cười nói:
Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc. Tây Bắc có ba đạo là Thiên Sơn, Bắc Sơn và Tây Quan. Tổng đốc của Tây Quan đạo là Chu Lăng Nhạc thì hắn đã từng gặp. Còn tổng đốc của Bắc Sơn đạo thì hắn chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt bao giờ, không ngờ vị Tiếu tổng đốc đó lại tới cái huyện nhỏ như thế này.
Đối phương thấy Sở Hoan ăn mặc quần áo bình thường nhưng phong thái khác với người bình thường liền lập tức trả lời:
Sở Hoan cũng không nói nhiều cất bước đi vào bên trong. Mấy tên binh sĩ áo đen định cản lại thì Bạch Hạt Tử nổi giận:
Mấy tên lính lắp bắp kinh hãi rồi vội vàng tránh đường.
Sở Hoan sải bước vào trong huyện nha. Tôn Tử Không đêm qua không đi theo ở lại trong nha huyện nên khi nhìn thấy Sở Hoan trở về thì quá đỗi vui mừng, vội vàng đứng dậy nói:
Sư phụ! Người không sao chứ?
Không sao.
Sở Hoan nói:
Nghe nói Tiếu tổng đốc tới đây?
Vâng! Hiện tại ngài đang ở sảnh bên uống trà. Đỗ tiên sinh đang ngồi tiếp.
Tôn Tử Không vội vàng dẫn Sở Hoan tới sảnh bên:
Sở Hoan gật đầu. Còn chưa tới sảnh bên hắn đã nghe thấy tiếng cười vọng ra đồng thời nghe thấy có tiếng nói:
Sở Hoan quay sang nháy mắt với Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử hiểu ý liền hắng giọng:
Trong phòng lập tức không còn nghe thấy tiếng cười. Sở Hoan đi vào trong phòng chỉ thấy bên trong có mấy người đang ngồi, chính giữa có một lão già mặc áo gấm chừng năm mươi tuổi đang đặt chén trà xuống. Sở Hoan không để ý tới người khác, chắp tay cười nói:
Hắn biết lão già kia chắc chắn là tổng đốc của Bắc Sơn đạo.
Tổng đốc của Bắc Sơn đạo chính là Tiếu Hoán Chương, hơn năm mươi tuổi, thân hình gầy yếu nhưng dường như rất quen với Sở Hoan. Lão cũng chắp tay lại nói:
Sở Hoan cười ha hả:
Tiếu tổng đốc khách khí rồi. Tiểu đệ có thánh mệnh trong người nên phải nhanh chóng đi nhậm chức vì vậy mà không dám nghỉ lại ven đường. Vốn khi đi qua Bắc Sơn cũng định dừng lại bái kiến tổng đốc nhưng ngại sợ quấy rầy cho nên…
Sở lão đệ nói vậy là không đúng rồi.
Tiếu Hoán Chương cau mày:
Sở Hoan vội cười nói:
Là lỗi của đệ. Đệ xin nhận lỗi với Tiếu tổng đốc.
Đừng có gọi tổng đốc, tổng đốc nữa.
Tiếu Hoán Chương nắm tay Sở Hoan kéo tới vị trí chủ nhân rồi cùng nhau ngồi xuống:
Sở Hoan thầm nghĩ "tuổi của ngươi làm cha ta còn quá, xưng huynh gọi đệ đúng là xấu hổ". Nhưng hắn cũng chỉ biết cười nói:
Lúc này, Tiếu Hoán Chương mới giới thiệu với Sở Hoan:
Tiếu Hoán Chương chỉ một người đàn ông ngồi bên cạnh. Sở Hoan quay đầu sang nhình thì thấy phía bên dưới có một vị võ tướng mặc giáp đang đứng dậy thi lễ với mình một cách cung kính. Sở Hoan ước đoán người này chừng hơn bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu mặc giáp trụ khiến cho uy phong lẫm liệt. Chỉ có điều trên mặt lại có một vết sẹo dữ tợn khiến cho y trở nên hơi xấu xí nhưng lại thêm phần dũng mãnh.
Dưới trướng tổng đốc các đạo của Đại Tần đều có một đội quân Cấm vệ. Bình thường thì đội quân này được biên chế năm ngàn người, mà quân Cấm vệ trực thuộc tổng đốc chỉ huy, trực tiếp thống lĩnh. Mỗi một đội quân Cấm vệ đều nhận lệnh trực tiếp từ tổng đốc nên có thể coi là tâm phúc thân tín nhất của tổng đốc.
Tiếu Hoán Chương chỉ một người:
Sở Hoan nhìn sang thì thấy người ngồi bên dưới La Định Tây là một thanh niên chừng 25-26 tuổi. Thanh niên đó mặc một bộ cẩm y, mày kiếm giương cao, mũi thẳng môi mỏng hơi mím lại. Y có một thứ khí chất rất tuấn tú. Y ngồi bên cạnh La Định Tây, được La Định Tây làm nền cho nên lại càng thêm anh tuấn.
Tiếu Hằng đứng dậy thi lễ với Sở Hoan:
Âm thanh của y ôn hòa nho nhã. Sở Hoan cười nói:
Tiếu Hoán Chương cười nói:
Cuối cùng lão lại giới thiệu:
Sở Hoan nghe thấy một âm thanh của phụ nữ vang lên:
Sở Hoan giật mình quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện bên cạnh còn có một vị phu nhân tuổi chừng ba mươi ba, nước da trắng muốt, dáng người đẫy đà. Mặc dù đã qua ba mươi nhưng phong thái vẫn hơn người. Đặc biệt là ở góc lông mày có một nốt ruồi son khiến cho phong thái của nàng lại càng thêm quyến rũ.
Sở Hoan Không thể ngờ được Tiếu Hoán Chương còn dẫn cả phu nhân nhà mình tới đây. Hắn cảm thấy rất lạ. Tuy nhiên có gia quyến của người ta ở đây hắn cũng không dám để mất lễ nghĩa liền vội vàng đứng dậy đáp lễ với Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân nở nụ cười thản nhiên. Mặc dù nàng đã là phu nhân nhưng tiếng cười vẫn hết sức quyến rũ:
Sở Hoan gật đầu nói:
Sau đó hắn mới quay sang Tiếu Hoán Chương để giới thiệu:
Tiếu Hoán cười nói:
Sở Hoan cười ha hả, nói:
Tiếu tổng đốc! Đỗ tiên sinh là một người có nhiều mưu trí bên cạnh ta. Chỉ sợ một khi Đỗ tiên sinh rời khỏi ta một lát thì không xong.
Keo kiệt.
Tiếu Hoán Chương nói đùa một câu. Đang cười, lão đột nhiên ho khan một trận. Tiếu phu nhân thấy vậy vội vàng đi tới bên cạnh vỗ lưng cho lão.
Tiếu Hoán Chương ho khan một trận xong mới thở dài nói:
Lão lập tức đưa tay ra nói:
La Định Tây và Tiếu Hằng đứng dậy thi lễ với Sở Hoan. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Đỗ Phụ Công bọn họ đi ra ngoài. Tiếu Hoán Chương quay đầu liếc mắt nhìn Tiếu phu nhân một cái đồng thời hơi vuốt cằm. Lúc này, Tiếu phu nhân mới nói với Sở Hoan một câu rồi đi ra. Chờ mọi người ra hết, Tiếu Hoán Chương mới quay sang Sở Hoan hỏi:
Sở Hoan hơi vuốt cằm. Tiếu Hoán Chương liền hỏi tiếp:
Sở Hoan lắc đầu rồi hỏi ngược lại:
Tiếu tổng đốc có nghe tới Diêm Bình Sĩ không?
Diêm Bình Sĩ?
Tiếu Hoán Chương hơi trầm ngâm rồi như nhớ tới điều gì đó mà ngạc nhiên:
Sở Hoan ngẩn người rồi không giấu được sự ngạc nhiên: