Tôn Phi cảm nhận được ánh mắt mọi người ném cả trên người hắn.
Hướng về đám binh linh cùng bình dân thần thái đang nôn nóng, hắn khẽ mỉm cười một cái khiến họ an tâm, rồi ngoắc Brooke cùng Pearce hai người tới địch lâu, không đếm xỉa tới giám ngục quan Oleguer, cùng truyền lệnh quan Barzel đang nhìn chằm chằm hắn.
Đây là một cái tín hiệu rõ ràng.
Cho dù là nông phu kiến thức hạn hẹp cũng có thể nhìn ra được, Hương Ba Thànhlưỡng đại quyền thần quyền thế hiển hách quyền thần Barzel cùng Oleguer trước đây, sau này chỉ sợ đã thất thế trước mặt Alexander bệ hạ.
Tôn Phi đứng bên công sự trên tường thành, nhẹ nhàng vuốt ve tảng đá dày đặc vết đao kiếm, nhìn về phía địch nhân đông nghịt ngoài kia, nhẹ giọng hỏi.
Nói tới đây, Brooke giơ ngón tay chỉ ra xa xa, giọng tràn ngập lo âu nói:
Tôn Phi nhìn theo hướng Brooke chỉ.
Chỉ thấy trận hình hắc y giáp sĩ đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Mấy trăm người cầm tháp thuẫn xếp thành phương trận (trận pháp hình vuông) đứng trước đội hình như cũ, cách bờ bắc Hương Ba Thành chỉ một bước, giống như một bức tường lớn màu đen che trước mặt.
Nhưng ở phía sau đội hình đó, trận hình địch nhân đã phát sinh biến hóa.
Thời điểm sáng tinh mơ sau khi từ phía sau tháp thuẫn ném ra lao, phi phủ cùng bắn tên, địch nhân đã hiệu lệnh rút quân, một ít binh sĩ hắc y khinh giáp nâng ba chiếc thang lớn đứng chờ tại nơi này, mà xa hơn phía sau, là bốn năm thân cây còn nguyên cành lá màu xanh ghép lại thành bức tường gỗ lớn để phòng tên bắn, mặt sau tường gỗ, là sáu chiếc máy bắn đá cao hơn hai mươi thước do vài đầu cường hãn binh sĩ thủ vệ...
Nhìn đến đây, Tôn Phi đồng tử co rút lại.
Sáu chiếc máy bắn đá kia, tuyệt đối là công thành lợi khí, tính uy hiếp vượt xa thang công thành, chỉ cần đem sáu con quái vật này đổ bộ tới phạm vi cách Hương Ba Thành hai trăm thước, thì bất luận tường thành có bao nhiêu chắc chắn, cũng tuyệt đối không thể chống đỡ, trên thành lực lượng phòng vệ không đến một ngàn người, chỉ cần hai mươi lượt bắn là có thể mạt sát toàn bộ.
Thống soái địch quân lần này hiển nhiên đã dốc vốn, muốn một hơi công phá Hương Ba Thành.
Nghĩ đến đây, Tôn Phi theo bản năng liếm liếm môi.
Nói như vậy, trận chiến này cơ hồ không có gì huyền niệm, một khi địch nhân khởi xướng tiến công, dựng lên dưới tường thành bức tường gỗ kia che đi tên bắn, sau đó đem máy bắn đá vào tầm, Hương Ba Thành liền xong đời.
Cái này căn bản là một tràng chiến không đối xứng.
Trừ bỏ lực lượng so sánh khác xa nhau, thần bí chủ soái bên đối phương còn tính toán cẩn thận dị thường, cứ thế này có thể khiến Hương Ba Thành không đủ huyệt mà chôn người, làm cho đám Brooke cơ hồ không tìm được sơ hở gì mà phá tử cục này.
Tôn Phi nhìn thế cục ác liệt trước mắt, khẽ nhíu mày.
Brooke ở bên cạnh quan sát biểu tình Tôn Phi, muốn nói lại thôi.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Tôn Phi chú ý tới biểu tình Brooke, mở miệng trêu.
Brooke đành phải ghé sát đến bên tai Tôn Phi, thấp giọng nói:
Bệ hạ... Có lẽ... Hương Ba Thành có thể không trụ được, thần nguyện ý lưu lại cùng binh sĩ thủ là đầu thành, hãy để cho Lampard đại nhân, Pearce hai người mang một đội tinh binh, hộ vệ ngài cùng Angela tiểu thư từ sau thành rời đi đi...
Không được!
Tôn Phi lắc đầu cắt đứt đề nghị của Brooke.
Hắn không nói gì thêm, nhưng trong động tác lắc đầu thong thả của hắn, Brooke cùng Pearce đều thấy được quyết tâm của Alexander bệ hạ, hai người cũng lập tức hiểu được, bất luận như thế nào, thiếu niên quốc vương này sẽ tuyệt đối không lùi bước, thái độ như vậy, làm cho trong lòng hai người kích động vui mừng, đồng thời có một trận nông nóng.
Tôn Phi ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tường thành, đột nhiên nói.
Những lời này không khác gì một đạo sấm rền, nổ vang bên tai hai người.
Brooke cùng Pearce bị chấn kinh rồi, lấy tình thế nguy cấp này, cùng binh lực khác xa cả về số lượng lẫn thực lực, chủ động tiến công sẽ thành kết quả thế nào? Chính là buông bỏ ưu thế về địa lý của Hương Ba Thành, giống như dùng cây dao gọt táo đi cắt đá... Kết cục có thể nghĩ là hiểu.
Brooke cố gắng khuyên bảo Tôn Phi thay đổi ý tưởng.
Tôn Phi lắc đầu, ngữ khí kiên định nói:
Nói tới đây, Tôn Phi thong thả đảo mắt trên mặt cả hai người.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của hai mãnh nam, Tôn Phi dùng ngữ khí tràn ngập mê hoặc hỏi han:
Một câu vô cùng đơn giản, giống như hỏi han bằng hữu.
Nhưng là trong nháy mắt này, Brooke cùng Pearce chỉ cảm thấy cả người huyết dịch sôi trào.
Hai người thanh âm run rẩy.
Tôn Phi ở bên tai Pearce nhỏ giọng phân phó vài câu, đầu bạc mãnh nam mang theo nghi hoặc xoay người rời đi.
Làm xong tất cả chuyện này, Tôn Phi đứng ở đầu tường yên lặng trong chốc lát.
Mãi cho đến khi trong não đã suy tính hoàn chỉnh các công việc cần chú ý, hắn mới xoay người rời đi.
Thẳng một đường dưới ánh mắt nhìn chăm chú của binh lính, Tiêu Phàm đi tới trước mặt thân ảnh đeo hắc sắc cự kiếm - Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ Frank Lampard.
Lampard thoáng gật đầu.
Vị đệ nhất cao thủ luôn lạnh lùng này, rốt cục chịu buông tư thế chủ động nói chuyện với Tôn Phi.
Tôn Phi ở trong lòng trộm vui lên.
Hắn biết, một loạt biểu hiện của bản thân lúc trước, đã được 'Cao thủ huynh' trầm mặc ít lời này đáp lại. Đối với vị cao thủ đã nhiều năm một thân một mình hộ vệ Hương Ba Thành an bình cùng Alexande ngu ngốc ổn định ngồi trên vương tọa, Tôn Phi lúc nào cũng có cảm kích trong lòng, nghe nói Lampard là bằng hữu tối tối thân mật của quốc vương đã qua đời, cho nên đói với Tôn Phi, cũng như là trưởng bối.
Tôn Phi nói thực khách khí.
Lampard nhìn Tôn Phi, lại xoay người nhìn địch nhân như nước lũ trên cầu đá, thoáng trầm mặc, sau đó mới hỏi nói:
Ngài có phải hy vọng ta có thể ra tay, giúp ngài phá vài chiếc máy bắn đá kia không? Ta chỉ có ba bốn thành nắm chắc, có thể đánh lén phá hủy ba bốn chiếc trong số đó...
Phá hư máy bắn đá?
Tôn Phi ngẩn người, minh bạch ý tưởng của Lampard, chợt lắc đầu, nghiêm mặt nói: