Sau bữa tối nhanh chóng, mọi người bắt đầu phân chia.
Ta và An Hùng gác canh giờ đầu.- An Kim vỗ ngực nói.
Ta gác canh giờ tiếp.- An Minh nói.
Ta và Đỗ Cửu nhận canh giờ sau An Minh.- Thương Bát nhàn nhạt nói
Vậy ta canh canh giờ cuối- Lam Thần cùng Huyền Linh không hẹn mà đồng thanh
Lam Thần nhìn sang, thấy cô nàng mặt đỏ bừng, nhìn xuống đất.
Lam Thần thở dài nói:
Cô là con gái, cô nương nên hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt.
Nói rồi mọi người tản về lều ngủ.
Đến h, Thương Bát gọi Lam Thần dậy ra canh.
Lam Thần ra cửa hang ngồi, nửa đem gió khuya mát mẻ, trời cũng không mây làm ánh trăng sáng rọi xuống.
Lam Thần ngồi ngắm trăng, khẽ ngâm nga một đoạn nhạc không lời.
Bỗng nhiên có tiếng động sau lưng, Lam Thần giật mình, cầm liềm vung về phía sau, chợt nghe tiếng:
Lam Thần vội thu liềm vào không gian của hệ thống, quay lại đằng sau nhìn.
Thì ra là An Huyền Linh.
Nàng đi ra khỏi cửa hang, nhìn Lam Thần, nói:
Lam Thần giờ mới quan sát kĩ cô gái này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn,dễ thương với mái tóc dài ngang vong eo thon gọn.
Làn da trắng hồng hiện rõ dưới ánh trăng sáng tỏ.
Dáng người chuẩn chữ S đúng kiểu ngực nở mông cong đúng chuẩn gu Lam Thần.
Huyền Linh ngồi xuống cạnh Lam Thần hỏi:
Bài mà huynh chơi vừa nãy, dạy ta được không?
Cô Độc Vương?- Lam Thần hỏi lại
Ân! Đúng!- Huyền Linh cúi đầu nói
Được, nhưng sao cô nương lại muốn ta dạy bài này?- Lam Thần hỏi.
Vì ta thấy buồn chán thôi.
Ta vốn phải ở trong nhà tu luyện cho 5 tháng sau tham gia vào khảo thí Lam Ngân học viện.
Ta phải xin hai vị Cửu trưởng lão và Bát trưởng lão đi cùng Minh tứ thúc mới được đi ra khỏi nhà.
Nói thật đây là lần đầu tiên ta chiến đấu dữ dội như vậy.- Huyền Linh nói.
Có thể tôi luyện khả năng ứng biến cùng chiến đấu.Tu luyện nhiều, bế quan nhiều cũng không tốt.
Thay vì vậy thì chu du tôi luyện bản thân tốt hơn.- Lam Thần cảm khái nói.
Ban đầu cha ta và mẫu thân không đồng ý, nhưng Đại trưởng lão cùng Bát trưởng lão nói, họ đã đồng ý.-Huyền Linh gật đầu
Giữa đêm khuya thanh vắng, vầng trăng sáng chiếu rọi trên cao, tiếng đàn vang văng vẳng trong bầu không khí yên bình của mà đêm.
Âm thanh ấy đem đến sự yên bình trong đêm.
Xung quanh cay cối xì xào nương theo làn gió, hòa vào thanh âm của mà đêm.
Sau một thời gian, Lam Thần vương vai đứng dậy, nhìn sang cô nàng Huyền Linh sau một đêm đầy tinh thần học hỏi đã thuộc bài Cô Độc Vương, Lam Thần đi về phía con suối, cởi áo choàng cùng mặt nạ ra, xuống tắm.
Giờ mới được xả hơi.
Haizzz
Bóng hình đó xua xua tay nói:
Là ta An Kim đây, đừng động thủ.
Thì ra là Kim huynh, huynh cũng tắm buổi sáng à?- Lam Thần gật đầu, thu vũ khí lại không gian của hệ thống, nói:- Đây là thói quen của ta, dù sao hôm qua chiến đấu khá nhiều.
Với lại ở đây có một con suối nên ta cũng muốn giải tỏa chút nhu cầu của bản thân.
Chưa kể phải tìm cách sinh tồn, sống qua ngày nữa.- An Kim ngồi xuống, thở dài nói
Ân, ta tắm xong rồi giờ lên bờ trước! Kim huynh cứ thoải mái!- Lam Thần đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đi quay lại phía hang nơi mọi người trú ẩn.
A, Lam bằng hữu! Ngươi thấy An Kim tên kia không? Hắn lại trốn kiểm hàng rồi.- An Hùng nhíu mày hỏi.
Ta gặp hắn ngoài suối, đi thẳng hướng kia là tìm thấy hắn.
Mọi người tỉnh hết cả chưa An Hùng?- Lam Thần hỏi.
Minh lão đầu đã dậy, hai vị trưởng lão vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần nên không cần nghỉ ngơi.- An Hùng đáp rồi hỏi: -Có chuyện gì sao?
Cũng không có gì.
Thôi ngươi đi tìm hắn đi, Thương lão bảo bao giờ xuất phát?
– An Hùng gật đầu rồi quay đi tìm An Kim.
Lam Thần quay vào trong hang, thấy mọi người đang nai nịt trang bị gọn gàng, An Huyền Linh thì đang mân mê cây cầm bằng ngọc.
An Minh nhìn sang Lam Thần bằng cái nhìn đầy thâm ý.
Đáp lại ánh mắt đó, Lam Thần dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại.
Vậy là cuộc nói chuyện không một lời nào, không một nội dung nào diễn ra.Thẳng đến tận khi An Hùng xách cổ An Kim về thì cuộc chiến vô nghĩa này mới kết thúc.
Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa nói chuyện nhiệt tình, vui vẻ.
Chả trách Thương lão và Đỗ lão lại mạnh đến vậy.- Lam Thần cảm khái.
Đúng, cơ sở của chúng ta trải dài khắp đại lục này, trừ cấm khu ra.- An Minh tự hào nói:- Thương hội chúng ta còn có 1 vị cao thủ cấp Đại La kì tọa chấn đấy.
Đúng, Đại La kì quả thực rất mạnh.- Lam Thần gật đầu.
Ha ha, vậy Cửu Kiếp ngươi có muốn tham gia thương hội không?
Thôi, ta thấy làm tán tu tự do sướng hơn.- Lam Thần cười nói.
Bỗng nhiên, Thương Bát ra hiệu dừng lại, hô:
Mọi người nhao nhao bày ra tư thế chiến đấu, bỗng có tiếng cười lớn vang lên:
Một tên tráng hán xuất hiện, tay lăm lăm cầm loan đao hét lên:
Không nói một lời, bỗng nhiên lũ cướp xuất hiện, bao vây đám người lại.
Chết tiệt, lại gặp nguy.- An Kim hét lên rồi vung kim bổng tấn công.
Hừ!- An Hùng hừ lạnh một cái.
Thương Bát cùng Đỗ Cửu xông lên bỗng nhiên có hai tên lao ra ngăn cản.
Thương Bát tức giận tấn công liên hồi, Đỗ Cửu vung thiết bút liên tục tấn công.
Phần lớn lũ cướp chỉ là Luyện Khí kỳ, lắt nhắt vài tên Trúc Cơ cùng 2 tên Kết Đan đang chiến đấu với hai vị Thương Bát cùng Đỗ Cửu.
Lam Thần liên tục vung lưỡi hái chém giết chúng một cách không nhân nhượng.
Nói đùa, bị chúng bắt đem làm nô lệ, không giết chúng thì sau chúng thoát lại ngựa quen đường cũ tấn công người vô tội thì sao.
Đúng lúc Lam Thần không để ý, bỗng nhiên một tên áo đen xuất hiện sau lưng, cầm đao chém tới.
Xoẹttttt!A A!
Tiếng đao chém vào da thịt, tiếng hét thanh thúy vang lên.
Lam Thần quay đầu lại, thì ra vì bảo vệ cho hắn mà Huyền Linh đã bị chém trúng lưng.
An Kim nhảy tới, đập bay tên kia đi tiếp tục hộ vệ cho Lam Thần đang đỡ trên tay là Huyền Linh.
Đột nhiên, Lam Thần nghiến răng ken két, khí thế biến đổi.
Xuất cơn gió cuốn quanh người, Nhưng người kia tử khí dần dần tụ họp, mang theo vô tận cuồng ý.
Lam Thần đặt Huyền Linh xuống dựa vào cái cây gần đó.
Tử Linh lưỡi hái rung lên phấn khích.