Thấy Thái Lãnh Hàn vẫn chưa chịu buông tay, Triệu Uyển Nhu hiểu ra tảng băng ngốc nhà cô lại nổi cơn bướng bỉnh cố chấp. Cô nhẹ giọng nhắc lại lần nữa:
Thái Lãnh Hàn âm thầm bĩu môi. Trong lòng hắn, Triệu Uyển Nhu dĩ nhiên là không yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn cần được bảo vệ và che chở. Không còn cách nào khác, Triệu Uyển Nhu đành phải nói thật:
Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút rồi vội vã buông tay ra. Sao hắn lại quên mất, Triệu Uyển Nhu vốn rất căm ghét hắn? Cô đã vì hắn mà bị đánh, vậy mà hắn còn dám thừa cơ hội ôm cô như vậy, đúng là khiến cho người ta chán ghét mà. Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt tái mét của Thái Lãnh Hàn mà chân mày khẽ cau lại. Hình như tảng băng ngốc này lại suy diễn linh tinh gì nữa rồi? Ngẫm lại câu nói ban nãy của mình, Triệu Uyển Nhu âm thầm thở dài. Cô nói như vậy đúng là dễ khiến cho người ta suy diễn linh tinh thật. Chống tay xuống đất gượng ngồi dậy, Triệu Uyển Nhu nói lại cho rõ ý hơn:
Thái Lãnh Hàn ngơ ngác. Hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm. Ý của Triệu Uyển Nhu là… nếu tư thế có thể khiến cô thoải mái thì hắn cũng có thể ôm cô được sao? Tuy nhiên, lúc này Thái Lãnh Hàn không có nhiều tinh lực để suy ngẫm câu trả lời cho câu hỏi vừa mới nhảy ra trong đầu này. Hắn cẩn thận quan sát Triệu Uyển Nhu, dè dặt hỏi:
Triệu Uyển Nhu lắc đầu rồi lại gật đầu. Thái Lãnh Hàn lại ngơ ngác. Cuối cùng thì cô muốn gật đầu hay là lắc đầu vậy? Triệu Uyển Nhu bật cười trước gương mặt nghệch ra của tổng giám đốc nhà mình. Xem ra cô phải nói ra lời thì tảng băng ngốc này mới có thể hiểu rõ được ý của cô. Thế là Triệu Uyển Nhu thành thật nói ra thành lời:
Thái Lãnh Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, hắn đỡ Triệu Uyển Nhu đứng dậy rồi khập khiễng bước tới chỗ góc tường gần đó, nhặt lấy chiếc cặp táp đang dựng vào tường mang đến đưa cho Triệu Uyển Nhu. Khi Triệu Uyển Nhu vừa cầm lấy chiếc cặp táp, Thái Lãnh Hàn đã ngồi xổm xuống trước mặt của cô.
Hả?
Đến lượt Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn ngồi xổm xuống trước mặt của cô làm gì vậy? Không phải bọn họ đang định đi đến bệnh viện hay sao?
Chờ một lúc, không thấy Triệu Uyển Nhu có phản ứng gì, Thái Lãnh Hàn bèn thấp giọng nói:
Triệu Uyển Nhu sửng sốt, lời từ chối thốt ra theo phản xạ:
Thái Lãnh Hàn vẫn kiên trì không chịu đứng dậy:
Triệu Uyển Nhu phụt một tiếng, bật cười. Tảng băng ngốc hôm nay đang bộc phát bản tính “chó điên”, còn biết ghi thù nữa. Hắn đang muốn nhắc lại lời nói ban nãy của cô, vì tư thế không thoải mái mà khiến hắn ôm làm cô cảm thấy đau, đúng không? Nhìn tấm lưng vững chãi trước mặt, bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy xót xa. Thật ra, lưng của Thái Lãnh Hàn còn bị thương nhiều hơn so với cô mà. Làm sao cô có thể đè lên tấm lưng vừa bị vô số gậy gộc kia vụt xuống để bắt hắn phải cõng cô cho được? Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị:
Dĩ nhiên là Thái Lãnh Hàn muốn cùng đi với Triệu Uyển Nhu. Thế nên hắn ngoan ngoãn đứng dậy. Thế nhưng, trên đường ra đến nơi Triệu Uyển Nhu đang dựng xe máy, trong lòng Thái Lãnh Hàn vô cùng rầu rĩ. Quả nhiên là Triệu Uyển Nhu vẫn không muốn tiếp xúc gần gũi với hắn. Vậy mà hắn còn tưởng…
Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt ủ dột của Thái Lãnh Hàn mà có chút bực mình. Tại sao tảng băng ngốc nghếch này cứ thích suy diễn linh tinh và tự xem thường bản thân mãi như vậy mà không chịu sửa đổi nhỉ? Cô thở hắt ra một hơi, kiên nhẫn giải thích:
Thái Lãnh Hàn gật đầu, trong lòng vui vẻ. Thì ra là vậy. Nếu thế thì có nghĩa là Triệu Uyển Nhu đang lo lắng và quan tâm cho hắn đúng không? Cô biết lưng của hắn bị thương nên không nỡ để hắn cõng, đúng không? Khoan đã,… Thái Lãnh Hàn giật b.ắ.n cả mình. Triệu Uyển Nhu biết rằng lưng hắn bị thương khi nào? Chẳng lẽ cô đã nhìn thấy cảnh hắn bị lũ côn đồ kia đập gậy vào lưng rồi sao? Vậy… cô có nhìn thấy lúc hắn trở thành một con “chó điên” hoang dã và bạo lực, hung hăng hay không? Liệu… cô có càng thêm ghét, thêm sợ hắn không?