Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt ngơ ngác nhìn nét chữ của chính mình, một khi ý nghĩ đã bén rễ trong lòng thì sẽ mọc lên vô cùng mạnh mẽ như cỏ hoang. Nghĩ lại tất cả mọi chuyện trước đây, lúc này mọi thứ đều khẳng định cho suy đoán trong lòng của hắn.
Đêm đại hôn đầu tiên ấy, nàng không đợi hắn, không phải là vì muốn nghỉ ngơi dưỡng sức mà chỉ là không muốn chờ hắn mà thôi. Và nàng cũng chẳng quan tâm liệu hắn có vui hay không.
Nàng không đợi hắn tới dùng bữa, không phải là vì lúc vào cung bị Hiền phi chọc tức, mà chỉ vì nàng chẳng thèm để ý tới hắn.
Nàng ngày đêm vùi đầu vào tính toán sổ sách, không phải là vì nóng lòng muốn tiếp nhận nội vụ mà nàng coi việc đấy như một cái cớ, để tránh né cùng hắn thân mật.
Trái tim Uất Trì Việt không ngừng rơi xuống. Hắn không khỏi nhớ tới bộ dáng Thẩm Nghi Thu cùng Ninh thập nhất lang trong rừng đào ngày ấy, hai gò má nàng đỏ ửng, đôi mắt gợn sóng long lanh, hai núm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trên má. Tất cả đều tái hiện lại rõ ràng trước mắt hắn.
Thì ra nàng với Ninh Ngạn Chiêu mới là lưỡng tình tương duyệt...
Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ vang lên đã thức tỉnh tâm trí của hắn.
Uất Trì Việt buông lỏng lòng bàn tay đang nắm chặt, cuộn lại bức tranh Liệt nữ truyện giống như trò đùa kia cho gọn gàng lại rồi cho vào túi, nhét vào khe hở giữa giá sách và bức tường y như lúc đầu.
Những việc này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của hắn thôi. Cho dù lúc đầu nàng miễn cưỡng gả cho hắn đi, nhưng bây giờ thành hôn cũng đã được nửa tháng rồi. Hắn đối với nàng cũng coi như quan tâm chu đáo, nói không chừng bây giờ có khi nàng cũng đã sửa lại suy nghĩ ban đầu rồi cũng nên.
Đến tột cùng chính xác là như thế nào, cũng còn phải tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm thị để lưu ý, cẩn thận xác minh.
Uất Trì Việt hạ quyết tâm nên cố đè nén thất vọng xuống, yên lặng đợi Thẩm thị trở về. Không ngờ chờ tới hai khắc đồng hồ rồi nhưng vẫn không thấy Thẩm thị trở về Phượng Nghi quán.
Hắn gọi một cung nhân tới hỏi:
Cung nhân kia đáp:
Uất Trì Việt phát giác có gì đó không ổn, không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hẳn là có chuyện gì đó xảy ra rồi?
Hắn đi ra khỏi viện tử, nói với mấy nô bộc Thẩm gia đang đứng ở ngoài sân:
Lúc này, Thẩm Nghi Thu đang ngồi bình tĩnh nhàn nhã trong sảnh chính của Thanh Hòe Viện. Nàng vừa nhấm nháp trà Dương Tiện hảo hạng vừa nhìn đại bá mẫu cùng Tam đường tỷ đang kêu trời kêu đất.
Thẩm lão phu nhân ngồi ở một bên sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài, tự nhủ:
Hai vị phu nhân nhị phòng cùng tứ phòng mỗi người ngồi một bên trái phải, vừa nhỏ giọng trấn an khuyên giải, vừa bưng trà cho bà uống hạ hoả.
Thẩm Đại Lang cúi đầu đứng yên ở một bên, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Đại bá mẫu Viên thị ôm nữ nhi khóc lóc một hồi, cầm khăn lau lau nước mắt, tiến lên quỳ gối ở trước mặt mẹ chồng, ôm hai chân bà nói:
Hai cháu gái lớn đầu tiên của nhà đều là của con thứ. Viên thị gả tới đây ba năm mới sinh hạ Thẩm tam nương cho nên từ nhỏ tới lớn đã cưng chiều vô pháp vô thiên, bây giờ mới khiến cho tính tình của nàng thành ra như vậy.
Thẩm lão phu nhân tức giận liếc nàng một chút:
Thẩm tam nương khóc tới mức gần như ngất đi, thút thít nói:
Thẩm Nghi Thu đặt tách trà xuống, một tay day day trán. Vị Tam đường tỷ này của nàng đời trước được gả đi sớm, nên nàng ít có cơ hội được tiếp xúc. Không nghĩ tới nàng còn có thể náo loạn nhưng mãi vẫn không thông suốt được thế này.
Thẩm lão phu nhân tức giận ném cái cốc trong tay về hướng trên đầu cháu gái:
Chiếc cốc kia đến quá nhanh, Thẩm Tam Nương sợ tới mức co rụt người lại. Chiếc cốc sành rơi vỡ ngay trên mặt đất bên cạnh nàng, mảnh sứ vỡ tung tóe, vô tình làm tay nàng bị thương.
Thẩm tam nương choáng váng vì máu tươi chảy ra từ vết thương, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ tàn khốc. Nàng nhặt một mảnh sứ vỡ khá to lên, định cứa vào trên cổ tay mình. Viên thị nhìn thấy, lập tức phi thân nhào tới tới cướp lấy, hai người náo loạn thành một đoàn.
Thẩm Nghi Thu nhìn xem với ánh mắt lạnh lùng, thần sắc mệt mỏi như đang xem một vở kịch nhàm chán.
Viên thị khó khăn giành lại mảnh sứ vỡ, nhưng Thẩm Tam Nương vẫn bị góc nhọn của mảnh gốm cứa một vệt dài như cái kim trên cổ tay.
Viên thị đau lòng tới mức suýt chút nữa khóc ngất đi, liền quay sang Thẩm đại lang nói:
Thẩm đại lang rút tay áo ra, vẻ mặt trầm xuống:
Viên thị nghe thấy lời này càng khóc dữ dội hơn, một bên vừa khóc vừa nói:
Thẩm đại lang thấy thê tử nói ngay chuyện xấu hổ của mình ra trước mặt các phòng khác, trong lúc nhất thời thẹn quá hoá giận:
Dứt lời liền giận đùng đùng mà phất tay áo bỏ đi.
Viên thị ôm nữ nhi khóc tức tưởi:
Trong lúc oán giận liền đem hết mấy chục năm uỷ khuất cùng cay đắng tuôn hết ra bên ngoài.
Thẩm lão phu nhân càng nghe sắc mặt càng kém, vỗ mạnh lên bàn:
Giọng bà vô cùng cứng rắn, Viên thị tính tình mềm yếu nhất thời bị dọa cho câm như hến.
Thẩm Nghi Thu có chút hứng thú mà nhìn xem tổ mẫu cùng cháu đích tôn, Viên thị đang một người ca một người hát, cùng nhau hợp xướng để làm trò cười. Bây giờ rốt cuộc cũng vào chuyện chính rồi.
Thẩm lão phu nhân bộ mặt tức giận nhìn về phía mẹ con nhà Viên thị:
Thẩm tam nương kinh ngạc nhìn về phía tổ mẫu, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Tuy rằng bên trên nàng còn có hai thứ tỷ, nhưng nàng là đứa cháu đích tôn đầu tiên, cho nên mặc dù tổ mẫu có nghiêm khắc nhưng đối với nàng vẫn khá quan tâm, chăm sóc. Vừa nãy dùng cái cốc ném nàng, bây giờ lại để cho nàng đi dập đầu nhận sai, bảo nàng làm sao có thể không ủy khuất cho được.
Nhưng Viên thị cũng hiểu đây là bậc thang mà tổ mẫu ném cho mình đi xuống, nên vội vàng đẩy nữ nhi về phía trước:
Vừa nói vừa liều mạng nháy mắt cho nữ nhi, chỉ mỗi chút ủy khuất này mà cũng không nhịn được. Sau này vào cung thì làm sao bây giờ?
Thẩm Nghi Thu lười biếng nói:
Viên thị mừng thầm:
Thẩm Nghi Thu nói:
Viên thị sắc mặt trắng nhợt:
Nương nương, tính tình của Tam nương người cũng biết rồi đấy. Cho dù không thể trở thành trợ thủ giúp đỡ cho người được thì cũng sẽ không bao giờ cản trở người. Đại bá mẫu biết đây là có lỗi với người, thế nhưng cũng không thể làm gì khác. Bộ dạng Tam nương lúc đó đã bị Thái tử điện hạ nhìn thấy, giờ cũng chẳng thể gả ra ngoài cho người khác được... Nàng đã làm chuyện hồ đồ, đáng ra cũng nên đập đầu mà chết đi. Nhưng đại bá mẫu cũng chỉ có mỗi một đứa con gái này, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi mà cầu xin nương nương thôi...
Đại bá mẫu cũng biết, nương nương vừa mới thành hôn mà lại mang theo chị em tỷ muội là không tốt. Nhưng Tam nương cũng đã chờ đợi một năm rưỡi rồi, chỉ cần nương nương nói một câu. Nếu nương nương chịu cứu cái mạng nhỏ này của nàng, đại bá mẫu sau này sẽ ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu cho nương nương vạn phúc an khang...
Thẩm Nghi Thu cong cong khoé miệng, còn rất biết quan tâm chu đáo nhỉ...
Thẩm lão phu nhân cau mày thở dài một hơi:
Thẩm Nghi Thu cười nói:
Lòi vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt trong từ đường đều biến đổi sắc mặt.
Thẩm lão phu nhân đè nén giận dữ nói:
Nói xong, bà đẩy ra hai người con dâu đang đỡ mình ra, nặng nề quỳ xuống:
Vừa nói, bà vừa định dập đầu.
Mọi người bên trong đều quỳ xuống theo, phu nhân nhị phòng Phạm thị ỷ vào phu quân của mình quyền cao chức trọng, cho rằng bản thân mình là có tiếng nói nhất trong đám chị em dâu ở đây, lúc này lập tức ngăn cản mẹ chồng, quay sang Thẩm Nghi Thu nói:
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy thanh âm của đám người hầu từ ngoài bức rèm truyền đến:
Không đợi đám người bên trong lấy lại tinh thần, Uất Trì Việt đã vén rèm đi vào bên trong từ đường.
Tuy chỉ nghe thấy đôi câu vài lời, nhưng nhìn thấy nữ quyến Thẩm gia đang quỳ đầy dưới đất, làm sao hắn có thể không hiểu? Nữ nhi nhà mình làm ra chuyện ngu xuẩn, bọn họ không lo mà quản lý, dạy dỗ, lại còn có mặt mũi mà dùng đạo hiếu bức ép Thái tử phi đi vào khuôn khổ.
Phạm thị giật mình trong lòng, không biết lời lúc nãy có bị Thái tử điện hạ nghe được không? Bà nhớ lại một chút, vừa rồi mấy lời "đạo hiếu" kia nói vô cùng sâu sắc và đúng mực. Sau khi không tìm ra được chỗ hở nào, bà liền cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đám người trong từ đường nhao nhao hướng về Thái tử hành lễ, Thẩm Nghi Thu không chút lo lắng cũng đứng dậy hành lễ vấn an. Uất Trì Việt đỡ lấy nàng, nhìn lướt qua đám người bên trong, ánh mắt dừng lại trên người Phạm thị, sắc mặt trầm như nước nói:
Phạm thị bị dọa tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Uất Trì Việt nhìn trang phục của bà, liền biết bà là chủ mẫu của nhị phòng. Hắn lạnh lùng nói:
Những tội danh này, mỗi một cái thôi cũng đủ để từ quan, cái cuối cùng nếu truy cứu thì càng là đại tội. Phạm thị nằm sấp trên mặt đất, run như cầy sấy, chỉ một câu xin tha nhưng cũng không nói lên lời.
Thẩm Nghi Thu nghe xong câu này liền biết chuyến đi lần này đã vô cùng thành công. Uất Trì Việt đã nhìn rõ bộ mặt của nhị bá nàng, kiếp này chắc chắn sẽ không trọng dụng nữa. Khối đá trong lòng nàng cũng lặng lẽ rơi xuống, cũng chẳng lo lắng Thái tử điện hạ sẽ trút giận lên người mình.
Uất Trì Việt lại nhìn về phía Thẩm lão phu nhân:
Thẩm lão phu nhân giọng nói run rẩy, liên tục xin lỗi:
Uất Trì Việt không muốn cứ như vậy bỏ qua nhưng đây đều là người nhà của Thẩm Nghi Thu. Nếu hắn lạnh lùng vô tình mà xử lý bọn họ, chỉ sợ người khó chịu nhất cũng là nàng. Thẩm gia hắn nhất định phải xử lý, nhưng không phải là bây giờ.
Hắn không khỏi nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy nàng đứng ở một bên, thần sắc lạnh nhạt, không buồn cũng không vui. Phảng phất như tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì tới nàng.
Lẽ ra đây là những người thân nhất của nàng, nàng rất nóng lòng muốn trở về đoàn tụ cùng với bọn họ. Nhưng không biết bọn họ có quan tâm hỏi han nàng được một câu "Ở Đông cung sống có dễ dàng không?" "thái tử đối với nàng có tốt không?" không?
Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của nàng, chẳng biết tại sao lại cảm thấy còn khó chịu hơn nhìn nàng khóc.
Hắn không nhịn được đi tới nắm lấy bàn tay của nàng: