Cô đỏ mặt vội đưa tay đẩy anh ra, nhìn thấy biểu hiện ngượng ngùng của cô, anh khẽ cong môi tạo thành nụ cười gian xảo.
Anh sống bẩn một mình anh đi.
Cô đứng dậy rời khỏi ghế sofa, tranh thủ sắp xếp đồ ở balo vào tủ quần áo.
Mấy hôm anh nằm viện, cô cứ liên tục về nhà lấy thêm đồ vì lo anh thiếu thốn sẽ không được thoải mái.
Dù vết thương đã đỡ hơn rất nhiều nhưng Hạc Đệ vẫn nên hạn chế đi lại thêm vài ngày, đợi đến khi cắt chỉ xong thì có thể đi đứng lại bình thường, tập thể dục nhẹ nhàng để rèn luyện sức khỏe.
Anh đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng, cứ hiên ngang đi thẳng vào phòng tắm.
Y Thoa cặm cụi thu xếp đồ đạc nên cũng chẳng để ý cho đến khi cô nghe anh cất lời:
Cô hít thở một hơi thật sâu rồi đẩy từng chút hơi thở nặng nề ra ngoài.
Bây giờ cụm từ mất liên sũ không còn đủ sức nặng để miêu tả sự mất nết, lì lợm, cứng đầu và chai mặt của anh.
Không thể nhịn thêm được nữa, cô hét lên:
Anh chẳng hề để tâm đến sự bất lực và mệt mỏi của cô uông hạt đệ vẫn tiếp tục màn mè nheo của mình:
Từ trước đến nay cô luôn là người giữ bình tĩnh rất tốt.
Trong cuộc đời cô gặp không ít sóng gió nhưng đều có thể mạnh mẽ đối mặt.
Dẫu vậy khi gặp phải một người đàn ông không có liêm sỉ như anh thì cô cảm thấy mọi giới hạn chịu đựng của mình đều muốn bùng nổ.
Anh cởi sẵn trang phục rồi "khoe thân" chờ đợi, đây rõ ràng là ép người quá đáng, cố tình dồn cô vào bước đường cùng.
Thấy Y Thoa bước vào phòng tắm, anh nở nụ cười thỏa mãn:
Cô tự nhủ với bản thân phải thật sự điềm tĩnh, người đàn ông đang ngồi trước mặt cô là chủ nhà, cô không được đánh anh.
Tiếng nước xả từ vòi sen vang lên đều đặn, cô chỉnh nước ấm để tắm cho anh.
Hương xà phòng thơm ngát bao phủ khắp phòng tắm, cô cẩn thận lấy khăn thấm nước rồi lau người cho anh để tránh nước bắn vào vết thương.
Cô chỉ biết lắc đầu, bây giờ chăm sóc anh từng chút một như chăm một đứa trẻ nhỏ.
Tắm xong tôi mang thức ăn lên phòng cho anh.
Hôm nay tôi có nhờ đầu bếp nấu món gà tiềm thảo mộc.
Cô khụy chân, nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho anh:
Được cô chăm sóc, vẻ mặt của Uông Hạc Đệ hớn hở ra hẳn.
Nhìn gương mặt đẹp trai bóng bẩy, cô chỉ muốn bóp mũi cho anh ngất xỉu luôn càng tốt.
Cứ nhõng nhẽo như vậy thì sao cô chịu nổi, có khi mấy ngày sắp tới cô phải tìm chỗ trốn vì quá sợ anh.
Y Thoa nhẹ nhàng mặc áo vào cho anh, Uông Hạc Đệ thừa cơ hội hôn nhẹ lên môi cô, đúng là đồ lợi dụng.
Trước thái độ khó chịu của cô, anh chẳng những không biết tiết chế mà còn nở nụ cười thích thú:
Cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi đứng hình đến nghẹn họng, chuyện vô lý như vậy mà anh cũng có thể nói ra được quả thật chỉ có ở Uông Hạc Đệ.
Cô thẳng thừng chỉ ra điểm vô lý trong lời nói của anh, câu từ cô sử dụng cũng chẳng chút nể nang.
Xem ra Cẩm Y Thoa đã không còn hiền lành, chịu đựng dưới cơ của anh như trước đây.
Nhưng cô của bây giờ, khiến anh càng thên phần hứng thú.
Cô nhất quyết lắc đầu, dù trời có đổ mưu bão cuốn trôi cả căn biệt thự cô cũng không thể tin được lời anh vừa nói.
Cô chỉ vừa nói dứt câu thì anh lại tiếp tục giáng lên môi cô một nụ hôn.
Tin tôi chưa?
Y Thoa ngước mắt nhìn anh, bây giờ cô không còn thấy anh đẹp trai hay ra dáng một mỹ nam nữa mà chính xác là một tên háo sắc, mặt mũi lúc nào cũng tỏa ra hào quang gian xảo.
Không để cô kịp trả lời, anh nói thêm:
Khoảnh khắc đôi môi của anh sắp chạm vào môi cô, Y Thoa vội đưa ngón tay ngăn chặn đôi môi của anh lại.
Thái độ chống đối của cô chẳng thể làm khó được anh.
Hạc Đệ cúi người, đưa môi đến sát tai cô thì thầm, hơi thở nam tính phả vào cổ khiến cô bị nhột, hai má lại càng thêm ửng đỏ:
Anh vòng tay ra phía sau eo cô, bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ soạng.
Cô toát mồ hôi, ánh mắt hoang mang nhìn anh: "Đừng nói anh ta muốn...".
Sự thật là anh giả đau, giả bệnh để hành cô chăm sóc.
Bây giờ còn bịa ra chuyện "hôn là liều thuốc" để kiếm cớ trồng cà rốt, Y Thoa tuyệt đối không để anh toại nguyện.
Cô nhanh chóng đưa tay đẩy anh ra:
Bây giờ tôi xuống bếp lấy thức ăn cho anh.
Sợ anh sẽ không chịu buông tha, cô vội vã chạy ra khỏi phòng, trong lòng không ngừng nghĩ: "Anh ta nổi hứng như vậy mà không sợ bung chỉ sao? Thật hết nói!"..