Dịch: Lãng Nhân Môn
Tần Uyển vào phủ thành chủ, vẻ mặt u sầu liền thay đổi, cô vui ra mặt, bước chân nhanh nhẹn như một cơn gió, cô bước qua đại điện vào điện chủ.
Cửa lớn đại điện rộng mở, tiếng gió rít gào.
Một trận cuồng phong thổi từ trong chủ điện ra khiến cho hoa cỏ linh thực bên ngoài lay động. Một khắc sau, hướng gió đột ngột thay đổi, phảng phất như có người rút khô không khí trong nháy mắt, hình thành một khoảng chân không.
Tần Uyển lảo đảo, suýt nữa cô đã ngã nhào trên đất.
Cô chưa kịp phản ứng thì khoảng chân không đã biến mất, khí lưu mạnh mẽ đã phun từ chủ điện ra ngoài, hình thành gió lớn, vù vù rung động.
Tình cảnh này cứ như trong chủ điện có một yêu thú ngủ say đang hít thở, phun ra nuốt vào thành gió.
Bên trong không người mà chỉ có Hàn Siêu.
Ánh mắt Tần Uyển vừa vui vừa sợ.
Tinh mạch bị phế chưa tới một tháng mà từ kẻ phàm nhân đã trở lại nhất phẩm Nhục Thân cảnh, công tử thật sự sắp làm được rồi.
Đây quả là thần tích!
Lúc này, Lạc Vân, thủ vệ đứng cạnh chủ điện khẽ gật đầu, nói nhỏ.
Tần Uyển khẽ cười rồi quay người định đi.
Cùng lúc đó, giọng Hàn Siêu vang lên:
Tần Uyển dừng bước, thấy Hàn Siêu mạnh mẽ uy vũ bước ra, mặt mày hắn vui vẻ, mặc ngân bào, dáng vẻ công tử như ngọc, quả thực là lỗi lạc vô song.
Tần Uyển sững sờ, trong lòng bỗng xúc động.
Cửu phẩm Nhục Thân, cửu phẩm Dưỡng Sinh, bát phẩm Trúc Cơ, thất phẩm Luyện Bì, lục phẩm Luyện Cốt, ngũ phẩm Tôi Máu, tứ phẩm Tẩy Tủy, tam phẩm Nội Tráng.
Đến đây, tẩy kinh phạt tủy đã hoàn thành, độc tố trong nhục thân đã bị ép ra ngoài cơ thể, sắc mặt sẽ khỏe mạnh hồng hào, vết thâm không còn, da dẻ sẽ láng mịn như trẻ con.
Đây gọi là một trắng che ba xấu.
Trong Khấu Tiên thành, trừ khi dáng dấp không giống người, xấu đến đột phá chân trời, nếu không thì không có người xấu. Tất cả đều là nam thanh nữ tú cả.
Tần Uyển lấy lại tinh thần, lấy ra ngọc bài của Tửu Tiên lâu hắc trang.
Hàn Siêu nhìn thoáng qua, khẽ lắc cổ tay.
Tiếng rít gào vang lên, một chiếc roi đen bóng vung ra, quấn lấy ngọc bài như phi long ngậm ngọc rồi bay về tay Hàn Siêu trong nháy mắt.
Nhìn vết lõm do lực trên roi thép, Hàn Siêu hít sâu, ý cười trong mắt không giấu được.
Thoát thai hoán cốt có lực lượng mênh mông, tràn đầy trong thân thể hắn, nếu không cẩn thận thì chính chiếc roi thép được luyện trăm lần, cứng rắn vô cùng này cũng sẽ lõm mất, điều này khiến hắn có cảm giác như không gì không làm được.
Tần Uyển khẽ cười, cũng vô cùng vui vẻ.
Hết thảy đều đã trong tay Hàn công tử, đợi cho tới trước bí tịch tầm bảo một ngày, chỉ cần Hàn công tử xuất hiện, nhất định sẽ khiến Khấu Tiên thành rung động, làm vô số người kinh hãi.
Cô mong chờ ngày đó.
Hàn Siêu dang tay, duỗi lưng. Ngay lập tức, gân cốt hắn vang lên lốp bốp.
Như nước sông khuấy động.
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu khẽ vang lên.
Ở ngoài cửa, con gái của Tần Uyển, Tần Chiếu đang ôm một chú mèo con, cười khanh khách.
Thấy vậy, Tần Uyển vội bước tới ôm lấy đứa nhỏ, khuôn mặt tràn đầy yêu thương.
Mèo con chưa mở mắt, nó lại kêu lên, nghe rất dễ chịu.
Đây là một chú mèo vàng, trên trán có chữ Vương nhàn nhạt, bốn chân bé xíu, đuôi trắng như tuyết.
Tần Uyển tốn ba trăm khối tinh linh thạch trăm năm để mua chú linh miêu này, nó có huyết mạch của yêu thú Bạch Linh Phi Thiên Hổ, còn chưa dứt sữa.
Nó tên là Tuyết Cúc.
Tinh thần của Hàn Siêu nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận ý trong tiếng mèo kêu nên lên tiếng.
Bây giờ hắn mới tấn thăng tam phẩm Nhục Thân cảnh, cường độ không thể khống chế tùy ý được, đương nhiên sẽ không dây vào Tần Chiếu, vậy nên chỉ còn có linh miêu nhỏ này thôi.
Hắn sợ chỉ sơ ý là sẽ bóp nát chúng mất.
Nhưng còn ba ngày, hắn có thời gian để làm quen.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, Lê Hoa viện chủ xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt tức giận.
Ba người sững sờ, chắp tay hành lễ.
Có thể tùy ý ra vào phủ thành chủ chỉ có mình Lê Hoa và bạn thân Lục Tiêm Đề.
Lê Hoa đáp xuống, đứng bên Hàn Siêu rồi quan sát tỉ mỉ, trong mắt lộ rõ ý cười.
Cô định ở lại hội đấu giá một ngày để mua sắm một số bảo vật, nhưng không ngờ tin xấu truyền tới, chỉ đành vội vã chạy về.
Lê Hoa khoát tay rồi quay người vào chủ điện. Ngồi trên ghế, quanh thân cô tỏa ra hơi lạnh thấu xương:
Ba ngày sau, bí cảnh tầm bảo, có người muốn giết chết ngươi.
Ta sớm đoán được. Theo viện chủ, hẳn là ta phải chết không nghi ngờ?
Hàn Siêu hỏi rồi ngồi xuống, điều trị khí tức.
Lê Hoa viện chủ lạnh lùng, sát khí toàn thân.
Thủy tiễn Thái Âm Huyền chính là một trong tam đại thần tiễn của Vạn Chân tiên môn, được chế tạo bằng kĩ nghệ tinh xảo, điêu khắc tinh thận, khi bắn vào thân thể kẻ địch sẽ lập tức trúng Thái Âm Huyền Thủy, nhục thân của kẻ địch sẽ bị ăn mòn từ bên trong, biến thành một vũng máu.
Âm hiểm sắc bén!
Còn độc Tiễn Huyền Minh, đầu mũi tên lạnh và sắc, có khắc tinh trận, chuyên phá vòng bảo hộ thần thông, được ngâm trong nọc độc rắn bảy bảy bốn chín ngày, kiến huyết phong hầu.
Hàn Siêu bình thản mỉm cười, không hề xấu hổ vì mình tránh lui.
Đây không phải nhu nhược mà là thượng sách.
Bây giờ người có "Thông Thần Quyết" chỉ cần tự bạo một viên Tinh Châu là có thể bước vào Thông Thần chi cảnh! Vững bước tu luyện thì Thần Thông bí cảnh sẽ dễ như trở bàn tay.
Đâu cần phải tham dự tình thế chắc chết đó, tìm cái chết vô nghĩa?
Tu tiên là đọ xem nắm tay ai lớn, nhưng cuối cùng ai không chết, ai có thể sống mà cười lúc cuối cùng mới thực sự là kẻ thắng.
Lê Hoa viện chủ sững sờ, mắt sáng lên.
Hàn Siêu quay đầu, vẫy tay.
Tần Uyển bước lên, thả con gái trong lòng xuống rồi kể kì ngộ ngày nhỏ một lần.
Nghe xong, Lê Hoa trầm tư rồi bỗng ngẩng lên, bình tĩnh nhìn Hàn Siêu:
Nói xong, Lê Hoa khẽ phất tay áo, ba đám bạch quang bay tới, lơ lửng trước mặt Hàn Siêu.
Giữa đám bạch quang có bảo vật.
Vẻ mặt Lê Hoa nghiêm trang nhưng không vô tình.
Hàn Siêu sững sờ, tựa như đã nghĩ ra điều gì.
Lê Hoa gật đầu nghiêm túc, tiếp tục trầm giọng:
Bí cảnh tầm bảo ba năm một lần, không quan trọng. Quan trọng là để các trưởng lão trong môn phái thấy ngươi, thấy được sự thông minh tài trí của ngươi, thiên tư siêu tuyệt và tâm tính hơn người của ngươi. Chỉ có tỏa sáng trong bí cảnh tầm bảo, ngươi mới được chọn lựa, vào tiên môn, luận bàn lùng Linh Lung tiên môn, đoạt được lệnh bài hạt giống của chưởng môn. Đây là cơ duyên trăm năm khó gặp, nếu ngươi vắng mặt, chỉ sợ không đuổi kịp Tề Tử Thi và Lam Cảnh. Đoạt được lệnh bài hạt giống của chưởng môn thì những tài nguyên tu hành kia cũng đủ khiến làm người ta sinh lòng hâm mộ.
Đã hiểu.
Hàn Siêu vươn tay bắt lấy bảo vật, hắn không nhìn mà cất ngay vào ngực rồi chắp tay:
Lời Lê Hoa viện chủ nói, Hàn Siêu tất nghe theo, dù sao mạng nhỏ của hắn vẫn trong tay người này.
Hơn nữa, nam nhi có chí khí đánh đâu thắng đó, một kiếm chỉ thập cửu châu.
Hắn cũng muốn phân đo cao thấp với thiên tài Vạn Chân thiên môn, dương danh khắp chốn, viết ra một cố sự truyền kì về mình!