Mộng Dao cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, rốt cuộc là mắt nàng mù hay sao mà lại có thể thả cửa cho loại tặc vô sỉ như Viên Nhất Kỳ tới gần mình, để giờ muốn giết Viên Nhất Kỳ cũng không xuống tay được, bi ai dữ dội!
Cuộc sống tốt đẹp của nàng chẳng lẽ sẽ vì một lần lầm lỗi mà bị chôn vùi như vậy?
Nghe xong lời của Viên Nhất Kỳ thì Mộng Dao chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ngữ khí ai oán kia như thể nàng thật sự là kẻ bạc tình bạc nghĩa phụ lòng người, trời đất chứng giám, lần đó nếu không phải nàng ra tay che chở thì thằng nhãi Viên Nhất Kỳ này sớm đã đập vào đá mà thăng thiên rồi, còn có thể không chút hao tổn gì ở đây nói chuyện sao? Lại nói tiếp, dáng người kia, nàng thật sự không có lấy một chút cảm giác gì khác lạ khi chạm phải.
Kỳ thật, ý đồ đến đây của Viên Nhất Kỳ thì Mộng Dao phi thường hiểu rõ, chỉ là nàng không muốn nói thôi, hoặc có thể nói, nàng muốn để Viên Nhất Kỳ nói, rụt rè gì đó vẫn là có tầm ảnh hưởng.
Đan Ny đã nói qua với mấy người các nàng, đối mặt với tứ cầm thú cần phải bảo trì trấn định, kiên trì giữ vẻ mặt khinh thường khi đả kích lại!
Vì sao?
Lí do còn không đơn giản sao, nếu để cho tứ cầm thú biết mấy người các nàng có hảo cảm với họ thì cái đuôi của mấy con cầm thú này còn không vểnh lên đến tận trời sao? Sao còn có thể để các nàng áp bức?
Mộng Dao cảm thấy mình là một người sống nội tâm, cho nên đối với loại chuyện này nàng sẽ không chủ động. Hơn nữa, Mộng Dao cũng không có cách xác định tâm Viên Nhất Kỳ có kiên định thật hay không. Dù sao đây không phải là một trò chơi, các nàng đều là nữ tử dù cho hai người đến từ hai thời đại khác nhau. Nếu ngay cả lời muốn hỏi cũng không dám hỏi thì nàng lấy cái gì tin tưởng Viên Nhất Kỳ có thể đi cùng mình đến tận cuối cùng? Nếu nàng hỏi thì tên tiểu nhân này nhất định sẽ đắc ý.
Nhưng mà, chuyện muốn nàng ta nói thì nàng ta đánh chết cũng không nói, lại tán gẫu mấy chuyên râu ria. Chỉ có điều giữa các nàng có một lớp cửa sổ giấy nên Mộng Dao cũng không quá để ý đến sự vô dụng của người kia, dù sao thì thời gian nàng vốn không thiếu.
Về phần Mộ Thanh U, đó đã là chuyện từ rất lâu rất lâu trước kia, hoặc có thể nói nếu không có lần gặp lại này thì có lẽ nàng đã quên luôn khuôn mặt kia.
Tâm tình thời con gái, sớm đã cuốn theo chiều gió. Với cuộc sống hiện tại, nàng rất vừa lòng cũng rất thích. Đặc biệt là sau khi gặp Viên Nhất Kỳ, chuyện khiến nàng vui vốn chưa hề đứt đoạn. Chỉ điểm này thôi cũng đã đáng quý.
Chỉ có điều...danh hiệu bội tình bạc nghĩa này, vu khống!
Viên Nhất Kỳ nghe xong lời của Mộng Dao thì cứng họng trừng lớn hai mắt -
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà! Chị đây mà chết thì chẳng phải chắc chắn Mộng Dao sẽ đi tường sao?
Mộng Dao cười trong lòng, sắc mặt đã có chút khó xử:
Trời, quả nhiên hôm nay Mộng Dao ăn nhầm thuốc! Cái gì mà cởi đi?
Mộng Dao nhìn cảnh Viên Nhất Kỳ lui người lại, vẻ mặt đề phòng nhìn mình thì không khỏi cảm thấy khinh bỉ, nhìn dáng vẻ 'trinh liệt' như thể nàng muốn có gian tình với nàng ta! Còn dám nghiêm túc nói lớn như vậy, cái gì mà lấy thân báo đáp, tất cả đều là lời nói suông! Không phải chỉ muốn nàng ta cởi một cái áo thôi sao? Đã nhăn như đít khỉ như vậy, còn nói gì được nữa.
Cũng may là gần đây Viên Nhất Kỳ ở chung với tứ đại hoa khôi nên sức đề kháng tăng lên không ít, nếu không chắc đã đi vào quan tài.
Người này là ai? Nàng không phải là Mộng Dao của ta! Băng sơn của ta chạy đi đâu rồi?
Mộng Dao toát mồ hôi, cảm thấy nhãn lực của Viên Nhất Kỳ quả thật rất không tốt, thần kinh cũng có chút ngựa trời trên không trung (ý nói không tầm thường),nàng không phải là Mộng Dao thì ai là Mộng Dao? Ngay cả nàng là ai cũng không nhận ra, thằng nhãi Viên Nhất Kỳ này còn dùng được vào việc gì?
Nói xem, chẳng lẽ nàng không thể cười đùa hay nói giỡn sao! Danh hiệu nữ nhân mặt than không phải do mấy người các nàng lưu truyền ra sao? Hiện tại ai trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu mà chẳng biết lời đồn nói mặt nàng từ lúc lớn lên đã là mặt than, hại nàng hiếm khi cười một cái liền dọa cả một rổ người phải lùi lại, bi ai dữ dội!
Rắc rắc... Tim Viên Nhất Kỳ vỡ vụn...
Mộng Dao của nàng...học xấu! Là ai làm hỏng Mộng Dao nhà nàng! Đan Ny hay là Thi Vũ! Ngoại trừ hai nữ nhân này, Hứa Dương cơ bản là không có khả năng. Thù này không báo, thề không làm người! Trả Mộng Dao xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cho nàng!
Mộng......Mộng Dao, ta chỉ nói đùa thôi mà! Sao ta lại không nhận ra ngươi được? Ta không biết mẹ ta cũng sẽ không thể không biết ngươi! - Điển hình của loại có vợ quên cha mẹ.
Thật không? – Nụ cười của Mộng Dao lại đông lại, không để ý đến người kia nữa, chẳng qua khi nhìn thấy mu bàn tay vẫn còn vết đỏ của Viên Nhất Kỳ thì trong lòng lại mềm nhũn, lấy ra một cái bình từ trong ngăn tủ đưa cho Viên Nhất Kỳ - Cầm lấy, nhớ bôi lên chỗ tay bị thương, khoảng ba ngày sẽ lành.
Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn tay mình, mặc dù hơi hồng nhưng không hề đau, có phải Mộng Dao hơi chuyện bé xé ra to không? Nhưng mà...thật cảm động! Mộng Dao nhà nàng kỳ thật rất ôn nhu!
Sư huynh cái gì là thứ đáng ghét nhất!
Mặc kệ ngươi là đồ cũ hay là đồ đang dùng, dù sao trong lòng ta khó chịu thì phải cho ngươi đau đớn một chút mới có thể hết giận!
Cho nên ngươi mau chóng tựa đầu vào lòng anh đi!
Chụp hụt.
Là ai vào lúc nàng tịch mịch nhất mà bồi hồi ở cửa? Là ai không phân biệt đúng sai nói với nàng "Ta tuyệt đối đứng về phía của ngươi"? Là ai dùng cái đầu đất mà nhất quyết nhập vào lòng nàng?
Kỳ thật, băng sơn so với bất cứ ai khác cũng yếu ớt hơn. Trái tim mẫn cảm sợ hãi bị hòa tan. Vì sợ biến đổi xong rồi sẽ khó đông lại được.