Dịch: Ái Phiêu Diêu
Biên: Mèo Bụng Phệ
Trong căn nhà tranh trên Tiểu Quỳnh Phong, vang lên tiếng giảng bài dõng dạc:
Linh Nga, con có biết khí là gì không? Khí, chính là sự chuyển động của đất trời, sự hô hấp của sinh linh. Hết thảy sự tu hành đều bắt đầu từ khí, ngàn loại thần thông khi đến tận cùng đều hóa thành khí, thổ nạp luân chuyển, khởi đầu chu thiên. Hôm nay sư phụ sẽ truyền lại cho con “Nhất Khí Chính Thiên quyết”, công pháp nền tảng của Độ Tiên Môn chúng ta. Đây chính là cách thức để xây dựng đạo cơ. Nhìn khắp Ngũ Bộ châu, đây cũng là phương pháp Trúc Cơ hàng đầu. Sau này nếu con muốn tu luyện những công pháp khác, vẫn có thể dùng pháp môn này để Trúc Cơ.
Linh Nga… Linh Nga?
Cô bé đáng yêu vội đáp:
Dưới tán liễu cạnh hồ, Lam Linh Nga lưu luyến thu ánh mắt đang liếc nhìn mặt hồ, hơi chột dạ lè lưỡi. Tề Nguyên lão đạo quay đầu nhìn về phía giữa hồ rồi cười nói:
Lam Linh Nga gật đầu trả lời:
Cô bé tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe sư phụ giảng giải ảo diệu trong tu hành, cố gắng thấu hiểu ý tứ trong từng câu câu pháp quyết. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn… nàng ngạc nhiên hô lên:
Lam Linh Nga tròn mắt, chỉ vào mặt hồ nước yên ả không một gợn sóng. Tề Nguyên lão đạo quay đầu nhìn lại, bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài nói:
Lam Linh Nga hiếu kỳ hỏi:
Tề Nguyên vuốt râu cười nói:
Lam Linh Nga nhón chân nhìn lại, vừa vặn thấy thân hình cao gầy của sư huynh nhà mình từ đằng xa lao lên, đứng im trên mặt hồ. Nàng nhỏ giọng khen:
Nét mặt lão đạo lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
Lam Linh Nga nhẹ nhàng chớp mắt, rồi đi theo sư phụ vào trong nhà căn nhà tranh. Tề lão đạo tiện tay đóng cánh cửa gỗ của căn nhà tranh lại, sau đó lấy ra hai cái bồ đoàn, tay cầm phất trần nhẹ nhàng gõ xuống đầu của tiểu đồ đệ:
Chú ý nghe giảng!
Dạ!
Lam Linh Nga vội vàng ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh, cuối cùng tinh thần của cô bé cũng ổn định lại.
Lý Trường Thọ đạp sóng mà đi trên nước, lưu lại trên mặt hồ những gợn nước rất nhanh tan biến. Chỉ vài hơi thở, hắn đã tới giữa mặt hồ.
Họ Lý lẩm bẩm:
Lý Trường Thọ đứng chắp tay, suy nghĩ một hồi, sau đó lại tiếp tục bước đi trên mặt nước, chỉ vài bước hắn đã lại biến mất … Hắn không ngừng mày mò tìm hiểu, chẳng mấy chốc hắn chẳng cần phải đi trên mặt nước mà chỉ cần tiếp xúc với hồ nước là lập tức có thể thi triển được thuật thủy độn.
Lý Trường Thọ vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục dốc lòng suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện được thời gian đang dần trôi qua. Tới tận buổi chiều, Tề Nguyên lão đạo phải dùng thuật truyền âm để lôi hắn trở về, rồi bảo:
Lý Trường Thọ chắp tay đáp:
Lão đạo lại nói:
Cô bé đáp:
Lam Linh Nga bắt chước động tác của sư huynh, ngượng ngịu chắp tay trả.. Nhưng cái bụng nhỏ lại không hợp tác mà phát sôi lên ùng ục, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng lên. Tề Nguyên đạo trưởng cười ha ha rồi hóa thành một làn khói xanh biến mất. Trên gương mặt Lý Trường Thọ lộ vẻ mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bờ hồ để cho tiểu sư muội không cảm thấy quá xấu hổ.
Lam Linh Nga hỏi:
Sư huynh, sư phụ vừa mới dùng thuật yên độn đúng không?
Ừm? Yên độn?
Lý Trường Thọ nhất thời không kịp phản ứng vô thức lên tiếng, sau đó lại nhịn không được mà cười to:
Lam Linh Nga lập tức hỏi lại:
Họ Lý đáp:
Linh Nga chớp mắt mấy cái:
Lý Trường Thọ đáp:
Hắn cười đến híp cả mắt rồi dẫn Lam Linh Nga đi tới bãi đất trống bên cạnh vườn thuốc. Họ Lý cất tiếng hỏi:
Lam Linh Nga tò mò hỏi:
Lý Trường Thọ trợn mắt nói:
Nói xong, tay phải của hắn giơ ra hút lấy một viên đá. Nó quay tít trong lòng bàn tay của hắn rồi như một mũi tên rít lên, bay thẳng tắp vào khu rừng. Lam Linh Nga phấn khích vỗ tay hoan hô. Trong khu rừng, chim chóc hoảng sợ nháo nhào vỗ cánh bay lên.
Một con gà ba màu đột nhiên xé gió lao đến, trên ức của nó còn ghim chặt viên đá khi nãy. Thì ra con gà này đã đi đời nhà ma từ nãy rồi.Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lam Linh Nga, sư huynh nàng gỡ viên đá ra, tiện tay quẳng xuống bụi cỏ bên cạnh. Không lâu sau, Lý Trường Thọ đã mang con gà xuống hồ vặt lông sạch sẽ rồi treo lên nướng. Hắn lấy ra mấy lọ gia vị mà hắn coi như bảo bối, bắt đầu “dụ dỗ” … nước miếng của tiểu sư muội.
Lam Linh Nga hiếu kì hỏi:
Họ Lý đáp:
Lam Linh Nga đáp:
Nàng ngồi xổm bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn vén một sợi tóc mai để ra phía sau tai, lí nhí nói:
Lý Trường Thọ khẽ lắc đầu, nghiêm giọng lên lớp:
Thân tử đạo tiêu!
Lam Linh Nga vội rụt cổ, lời của sư huynh vừa nói chẳng khác nào tiếng ma lọt vào tai, làm lông tơ của nàng dựng đứng. Giọng nói của Lý Trường Thọ tiếp tục vang lên:
Lam Linh Nga nhanh miệng nói:
Lý Trường Thọ lập tức lộ ra nụ cười thân thiện, cất tiếng tán dương:
Lam Linh Nga hỏi thêm:
Lý Trường Thọ bĩu môi trả lời:
Lam Linh Nga có gấp gáp hỏi lại:
Lý Trường Thọ khẽ lật cái vỉ nướng trong tay, bình thản đáp lời:
Tất nhiên, rất khó để làm được điều này. Chẳng hạn như muội và ta, bởi vì bái sư học đạo cùng một sư phụ. Vậy là giữa chúng ta đã có quan hệ, nên cũng có nhân. Sau này nếu như một trong hai ta có ai gặp rắc rối thì người kia cũng sẽ bị liên lụy, đây chính là một loại quả. Vì vậy, cho dù hết sức tránh né, chúng ta cũng hoàn toàn không thể tránh khỏi nhân quả. Vậy nên chúng ta cần phải học cách xem xét thời thế, căn cứ vào tình huống cụ thể để có phán đoán hợp lý. Cần hết sức cẩn trọng để không làm cho bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm. Nếu như ta đã cố gắng làm hết thảy mọi thứ mà vẫn lâm vào tình thế nguy hiểm, vậy thì chỉ có thể dùng đến biện pháp thứ hai để ứng phó.
Lam Linh Nga đưa tay lau nước miếng ở khóe miệng, con gà nướng đã chín đến bảy phần, tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn, nàng hỏi:
Lý Trường Thọ trả lời rất ngắn gọn:
Đôi mắt của Lam Linh Nga tròn xoe, nàng hỏi lại:
Lý Trường Thọ xé một miếng thịt gà đưa cho Linh Nga đang đói cồn cào sắp tới mức hết chịu nổi, rồi tiếp tục giảng bài:
Giáo án để dạy dỗ sư muội mới nhập môn đã được hắn chuẩn bị từ lâu, là thành quả mấy tháng trời của hắn. Nay mang ra giảng liên hồi:
Lam Linh Nga giải quyết nhanh chóng miếng thịt gà trên tay, hai mắt sáng rực, thèm thuồng liếm sạch ngón tay của mình. Cô bé cẩn thận suy ngẫm về những điều sư huynh vừa dạy bảo, nhỏ giọng hỏi:
Lý Trường Thọ thủng thẳng đáp:
Hắn búng tay, phần gà nướng đã chín bị chia thành từng khối rồi bay tới trước mặt Linh Nga. Hắn nói tiếp:
Làm Linh Nga ngạc nhiên:
Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, mặc dù đang mê say ngắm nhìn miếng gà nướng hấp dẫn nhưng vẫn cố gắng để hiểu lời sư huynh vừa nói.
Lý Trường Thọ thản nhiên nói:
Khụ! Trở lại chuyện chính!
Khi lâm trận, muốn từ trong tay cao thủ mà bỏ chạy cần năng lực phản ứng cực mạnh. Không phải ta muốn cường điệu tác dụng của độn pháp đâu! Học thêm một loại độn pháp, muội sẽ có thêm một phần cơ hội sống…
Hoàng hôn ngả về tây, khắp nơi đều là mùi thịt nướng.
Ở bên cạnh hồ nước trong veo, tên thanh niên luyện khí thao thao bất tuyệt dạy dỗ tiểu sư muội mới nhập môn. Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé gặm từng miếng thịt gà, vừa ăn vừa nghe đến mê mẩn.
Chỉ có điều, mặc dù Linh Nga bé nhỏ tấm tắc khen những điều sư huynh nói rất có đạo lý. Nhưng khi cẩn thận suy ngẫm, cô bé lại cảm thấy có gì đó…
Có gì đó sai sai.