Không biết chư vị còn nhớ đến cặp đôi phụ Thiền Tư và Quyết Thu từ đầu truyện không nhỉ? Đột nhiên lại thấy thương họ, nên tại hạ quyết định làm thêm 1 chương ngoại truyện cho họ nga~
Ông không được làm hại đến Quyết Thu đệ!
Nghe Thiền Tư nói vậy, Quyết phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Đám người kia cười đùa, sỉ nhục tình cảm của hắn ta với vị công tử có tương lai xán lạn kia.
Quyết Tru Kiên nhìn Thiền Tư hắn, rồi ra lệnh cho đám người đang giữ hắn lại đó:
Kẻ nào bép xép với Quyết Thu, lập tức giết không tha!
Nhận được lệnh, đám người đó trói chặt Thiền Tư lại và treo lên cao, rồi kéo theo chiếc dao sắc lẹm kia lê lết dưới đất.
Ngay từ đầu ngươi lấy tiền rồi chạy đi có phải hay hơn không?
Tên này đại não có vấn đề nga! Ta đã từng giúp hắn bỏ chạy rồi, mà hắn vẫn còn quay lại làm gì không biết!
Tên điên này, tránh xa ra chút đi.
Lỡ đâu lại lây bệnh đoạn tụ của hắn, thì khỏi mà duy trì giống nòi!
Đúng đúng, ta tán thành 2 tay 2 chân!
Kẻ có bệnh mà, chấp nhặt làm gì hắn?
Chọn ai không chọn, mà lại chọn đúng thiếu gia Quyết gia, bảo sao lão gia lại nổi điên lên.
Coi như lần này hết cứu được rồi!
Nghe bọn chúng nhắc đến Quyết Thu, trong thâm tâm Thiền Tư lại trùng xuống, lồng ngực cứ như bị ép lại.
Hắn nhớ lại ngày 2 người gặp nhau.
Quyết Thu lúc đấy chỉ là 1 tiểu hài tử, da dẻ trắng lại hồng như 1 nữ tử, thêm trí thông minh nữa, nên không khỏi làm đám trẻ trong xóm phải trầm trồ thán phục.
Lần đó, Quyết Thu do mải chơi nên đã lạc mất đường.
Đúng lúc đó Thiền Tư lại đưa trâu đi ngang qua, trông người đó không khác gì công tử bột, nên buông lời chọc ghẹo:
Nhưng thay vì sợ sệt như bao hài tử khác, người đó lại đưa con mắt to tròn lên nhìn hắn.
Câu trả lời này của tiểu đệ đệ đằng kia nhất thời khiến Thiền Tư hắn cứng họng.
Quyết Thu nhún vai, thong thả đáp lại:
Lần này, coi như là Thiền Tư hắn chọc phải hòn đá cứng đi.
Biết là không nên trêu đùa người ta nữa, hắn mới nghiêm túc lại:
Đệ bị lạc đường à?
Ân.
Ta bị lạc, nãy giờ không biết nên đi đường nào.
Thật xin lỗi đệ.
Thiền Tư gãi đầu - Ta hiện đang có công chuyện cần giải quyết, nên không thể đưa đệ về được.
Hay là… đệ chờ ta chăn trâu xong, rồi ta đưa đệ cùng về thôn?
Quyết Thu cười hì hì, lễ phép cúi đầu cảm tạ:
Ta danh Thu, họ Quyết.
Không biết vị ca ca đây là?
Cứ gọi Thiền Tư là được.
Rồi chẳng biết tự khi nào, bọn họ lại thân thiết như hình với bóng.
Hễ Thiền Tư đi ra đồng, thể nào Quyết Thu cũng đứng chỗ cũ chờ hắn để đi cùng; còn nếu hắn ta không đi ra đồng, thì Quyết Thu lại mò đến tận nhà hắn để rủ rê đi chơi.
Nhưng dạo gần đây, tần suất Thu đệ gặp Thiền Tư hắn ngày càng ít, thậm chí 1 tuần chỉ gặp được đúng 1 lần, khiến hắn lo lắng mãi không yên.
1 lần đi ra đồng, Thiền Tư mới dám mang khúc mắc trong lòng ra để hỏi Quyết Thu.
Cậu ta tỏ ra buồn thiu, từ từ giải thích:
Nên bây giờ đệ phải dốc hết sức để có thể học tập.
Đệ không thích làm cháu đích tôn, cũng không thích làm người nối dõi chút nào cả—
Nghe Quyết Thu nói xong, Thiền Tư đột ngột đứng lên thề thốt:
Quyết Thu hơi ngớ người 1 chút, rồi ôm bụng cười bò:
Kết thúc hồi tưởng.
Hiện giờ cái chết đã cận kề rồi, còn hơi đâu mà nghĩ đến chuyện gì nữa?
Hãy thay ta ngắm nhìn mặt trời nhé, Quyết Thu.
Thật xin lỗi… Ta không thể thực hiện lời hứa năm đó với đệ rồi…
Xin lỗi….