Hạ… Luyến?
Xuyên Giang gật gù, sau đó giới thiệu:
Cứ gọi ta là Xuyên Giang.
Tiểu nhị bưng 1 ấm trà mới pha đến, mùi hương trà mới thơm thoang thoảng, thậm chí còn có chút dễ chịu.
Hạ Luyến nhận ấm trà từ tiểu nhị, giành luôn việc rót trà ra chén cho nàng.
Nàng ta từ tốn cầm chén trà lên uống, sau đó nhẹ nhàng đặt chén xuống.
Muốn ta ghim thù, cứ thử làm trái ý?
Tiểu nhân không dám a~
Chợt nhớ ra mục đích mình muốn thăm dò, Xuyên Giang liền hỏi Hạ Luyến:
Hạ Luyến tiểu thư nghe thế, nhún vai trả lời:
Chẳng qua đấy chỉ là 1 tông môn mới thành lập, còn chưa đến 50 năm, chó ngáp phải ruồi nên kỳ này mới nhận được thư mời dự đại hội từ Minh Thành phái thôi.
Nàng ta nghiêng đầu, tiếp tục hỏi:
Vậy còn tông chủ Hỗn Lâm phái thì sao?
À… hắn ta ý hả? Là 1 lão già có cái tôi cao, động vào 1 tý lại ra vẻ ta đây với kẻ yếu, nịnh bợ với người mạnh, danh Đoàn Vô Trung, còn chưa đến 100 tuổi, hiện mới Kim Đan trung kỳ.
Tiểu thư đằng đó tiếp tục mở vò rượu thứ 2, từ từ rót rượu ra chén.
Xuyên Giang tuy không biểu hiện ra, nhưng rất ngạc nhiên với lượng thông tin của Hạ Luyến.
Không ngờ Hạ Luyến tiểu thư lại có khá nhiều thông tin về vị tông chủ đó nga!
Đâu có đâu có! - Hạ Luyến xua tay - Chỉ là ta có người quen tại Minh Thành phái, nên nghe ít nhiều câu chuyện từ người đó thôi.
Thế à?
Đương nhiên nga! - Hạ Luyến tiểu thư khịt mũi, ưỡn ngực tự hào.
Hàn huyên thêm 1 lúc, Xuyên Giang từ biệt Hạ Luyến, rồi chuẩn bị trở về phòng.
Trước khi đi, nàng còn dừng lại 1 chút, nhắc nhở đối phương:
Uống nhiều không tốt đâu.
Hạ Luyến dừng uống rượu, đặt chén rượu xuống, rồi nhanh tay thi lễ:
Xuyên Giang gật đầu, rồi nhẹ nhàng bước đi.
—
Nàng ta trở về phòng, mở cửa ra rồi đi vào.
Nhanh sau đó, Xuyên Giang đã thay trang phục, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Quả thực hôm nay đối với nàng đã xảy ra khá nhiều chuyện a!
Nào là gặp cẩu điên chắn đường nè, gặp thêm cả 1 thiếu nữ năng lực phải gọi là vô cùng tốt nữa.
Nhưng Xuyên Giang nàng không thể hiểu nổi, tại sao thiếu nữ tên Hạ Luyến kia lại khiến nàng ta cảm thấy có 1 chút quen thuộc…?
—
Sáng hôm sau, Giao Kiệt đại hội đã bắt đầu khai mạc, lời văn khai mạc đại hội y hệt như 200 năm trước.
Nên nói thế nào nhỉ… Số lượng thí sinh kỳ này tham gia có thể nói là rất ít so với 200 năm trước nữa nga!
Từ những 200 năm trước từng đông đến nỗi cả cái khán đài kia như muốn sập xuống mà, hơ hơ…
Do lần này chỉ có 100 thí sinh thi đấu, cho nên lần này chắc áng chừng có thể kéo dài tầm 4 ngày thôi a!
Vòng loại của đại hội kỳ này, đấu 100 người chỉ lấy 24 người.
Xuyên Giang như lệ cũ, đến đài quan sát dành cho các tông chủ.
Tại đấy có khá nhiều người quen, như Hồ Phúc tông chủ hay Thanh Di tông chủ nữa.
Thanh Di nhìn nàng rồi gật đầu cười.
Nàng ta cũng miễn cưỡng gật đầu đáp lễ lại gã, rồi đi về phía ghế của mình.
Hồ Phúc tông chủ chạy đến, đá tông chủ khác đang ngồi cạnh ra rồi chiếm luôn cái ghế.
Vị tông chủ kia còn chưa ngồi ấm ghế đã bị đá ra khỏi chỗ, tuy ấm ức lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi tìm chỗ khác.
Hồ Phúc còn không chờ Xuyên Giang nói câu gì, lập tức mở lời luôn:
Xuyên Giang đáp lời:
Hồ Phúc cười khúc khích:
Đang nói chuyện, đột nhiên Minh Thành tông chủ đi đến, chắp tay mời:
Hồ Phúc quay qua nhìn Xuyên Giang, liên tục lắc đầu.
Nàng ta để ý, nhưng nàng vẫn đồng ý:
Đến phòng khách, Thanh Di mời Xuyên Giang ngồi cạnh phía bên tay trái.
Người hầu ở đấy nhanh chóng đem 1 ấm trà còn nghi ngút khói ra, rót ra 1 chiếc chén cho nàng.
Tuy rằng chất lượng trà có thể nói là loại hảo hạng, nhưng Xuyên Giang nàng lại không thích mùi trà nồng nặc thế kia a!
Thanh Di tông chủ mời:
Đây là lại trà mới do khu vực phía Đông Nam địa bàn ta mới nhập về, chất lượng trà khá tốt, được sản xuất từ các lá trà tươi, nếu cho vào 1 chút đường hay mật ong vào rồi ngâm trong 1 nén hương thì mùi vị nó sẽ thơm ngon hơn nga!
Xuyên Giang nhấp thử 1 chút, sau đó đặt chén trà xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ phía bên kia, rồi nghiêm túc hỏi: