Bọn họ khởi hành từ rất sớm, để nhanh chóng về tông môn như dự kiến.
Lưu Phong trước khi đi còn dặn dò Hồng Dao chăm chỉ đi tuần tra, nhân tiện đi đốc thúc nhóm huynh đệ Tình Giản xử lý công vụ cho cẩn thận, tránh để ra sai sót trong lúc cô đi vắng.
Biết làm sao được.
Trong Toán học, chỉ cần 1 lỗi nhỏ, là có thể phải bỏ cả 1 bài dài những 2 mặt giấy đó nga!
Làm gì thì làm, chi li từng tí vẫn là tốt hơn…
Đương nhiên, ma chủ đi xa khiến ả ta ghét ra mặt rồi! Đơn giản là Hồng Dao ả chỉ muốn đi chơi, muốn đi chơi thôi a! Vậy mà ma chủ của ả lại 1 mình lên nhân giới đi chơi, hỏi sao ả không tức ra mặt?
Tuy Hồng Dao phụng phịu ra mặt, nhưng ả vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh:
Nghe thế cho vui tai thôi, nhưng làm sao mà Lưu Phong lại không phải để ý cái nhóm chuyên đi gây hoạ tại ma giới này!
Biết làm sao được, công việc quan trọng, không đi không được.
Nó quyết định đến việc sau này cô sẽ tiếp tục làm ma chủ an nhàn cai trị ma giới hay không, hay là như nguyên tác cũ, bị hóa đan rồi đá xuống đáy xã hội ở a!
1 lần nữa đưa đồng tử lên ngắm nhìn ma giới hết 1 lượt, Lưu Phong đi vào trong lỗ hổng không gian.
1 khắc sau, bọn họ đã xuất hiện tại khu rừng cạnh Minh Thành phái.
Cô nghe lời Xuyên Giang phong bế ma khí của bản thân lại, nhanh chóng dùng mặt nạ đeo lên.
Kẻ lạ thì không nói làm gì, nhưng gặp người quen thì nó ngượng lắm a!
1 kẻ đã chết những 200 năm, bây giờ lại giả thần giả quỷ quay lại, đâu khỏi kéo thêm nghi ngờ?
Cả 2 đều ngự kiếm, rồi cấp tốc quay về Phùng Chu phái.
Đến nơi, khung cảnh nơi đây 1 lần nữa khiến cô sững người.
Những tưởng phái Phùng Chu đều đã đổi mới, không ngờ lại giữ nguyên hiện trạng những 200 năm?
Như đã đọc được câu hỏi trong đôi mắt kia, Xuyên Giang quay đi.
Lưu Phòng gật đầu, rồi cùng nàng ta đi đến chính điện.
Đi qua khá nhiều người, cô để ý có người mới xen lẫn người cũ, có thể là mới tuyển thêm a!
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Lưu Phong đi nhanh lên trước, hỏi Xuyên Giang:
Nàng ta lãnh đạm trả lời:
Cô phì cười, rồi chắp tay xin cáo lui trước.
Đi ngang qua bãi tập luyện, mọi thứ đều như cũ, vẫn có người tập luyện, nhưng đằng xa xa phía bên là ai thế nhỉ, trông hơi lạ nhưng lại có cảm giác đã quen từ lâu?
Nam tử phong thái lãng tử, lại xen chút nữ tính đó chạy đến phía Lưu Phong, nhẹ nhàng tiếp chuyện:
Cô trả lời:
Người đó thở phào, rồi nói tiếp:
Lưu Phong ngập ngừng hồi lâu, rồi hỏi:
Xin hỏi danh xưng của vị sư huynh đây là…
Thật thất lễ quá, ta lại quên giới thiệu.
Ta là lục đệ tử chân truyền, tên Duy Khương Liên.
Lưu Phong mở to đôi đồng tử ra, hoang mang nhìn đối phương.
Không ngờ đây lại là Liên Liên sư đệ bé bỏng của ta nga! Mới 200 năm thôi mà… lại trông khác xa cái lúc còn nhõng nhẽo hồi đó a!
Bất chợt, Khương Liên hỏi:
Oắt con! Ta là đại sư tỷ của ngươi đấy! Muội cái gì!!!
Lưu Phong cô vẫn còn nhớ bản thân mình còn đeo mặt nạ, đối phương không biết cũng chẳng lạ gì.
Cô vội vàng bịa ra 1 cái tên khác cho mình:
Muội họ Liễu, tên 1 chữ Phương, xin lục sư huynh chiếu cố!
Lá liễu phấp phới nơi phương trời? Tên muội khá hay đó nha!
…
Cái gì vậy??? Chỉ có bịa bừa ra 1 cái tên thôi mà, sao tên nhóc này lại đi phân tích luôn tên người ta rồi???
Khóe môi khẽ giật giật, Lưu Phong cố tỏ ra thích thú:
Sau đó, Khương Liên mới nói tiếp:
Cô chỉ biết cười trừ, rồi đi theo nghe Khương Liên lải nhải giới thiệu.
Đi được 1 lúc, thì thấy 1 nam tử khác đang bê mấy thùng gỗ khác hướng về phía chính điện.
Khương Liên sư đệ vội tiến lên trước, giơ tay ra chào:
Phải, thiếu niên tuấn tú đó chính là nam chính nguyên tác - Huyền Dương An.
Từ 1 cậu bé không nơi nương tựa, bây giờ thành 1 thiếu niên anh tuấn, đẹp trai ngời ngời.
Cũng không tệ cho cam a…
Dương An cũng đáp lại:
Còn vị đằng sau huynh là…
Muội ấy còn lạ chỗ, nên ta dẫn muội ấy đi thăm quan chút nga!
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà cô lại cảm thấy nam chính đang lườm cô thì phải…?
Liên Liên đưa tay lên chống trán, thở dài:
Để ra cùng phụ đệ đem đến chính điện.
Lưu Phong cô thở phào nhẹ nhõm, vội đáp lại: