Trong đầu Dư Quang hiện lên vô số dấu hỏi.
Mà đám cao tầng bao quát cả Thẩm Ngọc Trì nhìn thấy cái này, vẻ mặt trở nên hết sức quái dị.
Đến thời điểm này, Chu Văn nói muốn tới tự thú, chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới tin tưởng hắn, nếu hắn thật sự muốn đầu thú đã sớm đến, sao còn chờ đến thời điểm này?
Dư Quang dùng máy truyền tin nhỏ giọng xin chỉ thị Thẩm Ngọc Trì.
Một chủ nhiệm lập tức mở miệng nhắc nhở.
Không sai, tên Chu Văn kia không vào được Thiên quan, muốn dùng loại phương pháp này trà trộn vào bên trong Thiên quan, tất nhiên muốn hạ sát thủ đối với chúng ta, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào.
Cục tọa, Chu Văn là đệ tử Vương Minh Uyên, không thể không phòng!
Một đám cao tầng cục giám sát đều nhất trí lạ thường, tuyệt đối không để Chu Văn tiến vào Thiên quan.
Người bình thường có lẽ không biết Chu Văn đáng sợ thế nào, nhưng cục giám sát là địa phương nào? Đây là tai mắt của Liên bang, bọn hắn hiểu rõ Chu Văn so với bất luận kẻ nào đều khắc sâu hơn.
Hiện tại đẳng cấp hồ sơ của Chu Văn là một trong những hồ sơ cao cấp nhất Liên bang, thậm chí đặt song sóng với Tỉnh Đạo Tiên, Vương Minh Uyên và một số nhân vật khác, coi như nghị viên của Liên bang cũng không thể cao bằng Chu Văn.
Bọn hắn quá rõ ràng Chu Văn đáng sợ thế nào, những tư liệu điều tra kia, từng cọc từng cọc từng kiện từng kiện để người nhìn thấy mà giật mình, nhưng phàm những người nhìn qua tài liệu kia, trừ phi đầu óc bị hư, bằng không sẽ không đối đãi hắn là một học viên vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
Thẩm Ngọc Trì tự nhiên là người hiểu rõ nhất Chu Văn trong đám người của cục giám sát, cho nên hắn cảm thấy đau đầu nhất.
Đầu thú cái gì, Trương Ngọc Trí tự nhiên một chữ không tin, nhưng Chu Văn đã tới cục giám sát, chẳng lẽ để hắn tùy tiện rời đi sao?
Trương Ngọc Trí ra lệnh Dư Quang, hắn biết hắn biết trốn tránh tuyệt đối không phải biện pháp, chắc chắn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Lúc này Đường Chí Trung không biết làm sao, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Chu Văn thật sự là tội phạm truy nã của cục giám sát, hơn nữa đầu hắn còn hư mất.
Người nào không biết cục giám sát là Diêm Vương điện có vào không ra, chỉ cần đầu không bị hư, đều không ngu tới đầu thú. Coi như trong lòng băn khoăn, lựa chọn tự sát tạ tội, cũng không tới nơi này đầu thú.
Hiện tại Đường Chí Trung hơi sợ.
Ban đầu cục giám sát đã quyết tâm muốn bội ước, hiện tại vạn nhất mượn cớ đem hắn và tên điên này bắt đi, đến lúc đó đừng nói đòi tiền, ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Thời điểm trong lòng Đường Chí Trung đang hoảng sợ, nghe Dư Quang trên cửa thành mở miệng nói chuyện.
Đường Chí Trung đối với Dư Quang, không hề xa lạ gì, một trong tứ đại giám sát quan của cục giám sát, ngoại trừ Thái Cấm trước đó đã chết, hắn thuộc hàng số má nhất.
Mà Dư Quang vẫn là đầu lĩnh tổng vụ bộ, đủ loại vụ sự đều phải qua tay Dư Quang.
Sự tình quần áo vũ trụ cũng phải đi qua quần áo vũ trụ, có điều Dư Quang chỉ phụ trách quyết định sau cùng, phía dưới còn có từng tầng quan viên một, Đường Chí Trung căn bản không có cơ hội cùng Dư Quang tự mình đàm phán chuyện này.
Trước đó hắn đã tới mấy lần, đều muốn gặp mặt Dư Quang, đem sự tình quần áo vũ trụ nói rõ ràng, nhưng Dư Quang căn bản không thấy hắn, cho nên hắn đành phải đàm phán với quan viên khác.
Dư Quang còn có một cái ngoại hiệu gọi là Lãnh Diện Diêm Vương, theo ngoại hiệu này, có thể biết hắn là người thế nào.
Dư Quang dừng một chút còn nói thêm:
Đường Chí Trung nghe Dư Quang nói, nhìn khuôn mặt hiền lành cùa Dư Quang, hắn gần như tưởng mình nhận nhầm người.
Đường Chí Trung liên tục dò xét Dư Quang, xác định chính mình không nhìn lầm, đây thật sự là Lãnh Diện Diêm Vương Dư Quang không thể sai vào đâu được.
Vẻ mặt Chu Văn thành thật nói.
Trong văn phòng, một tên chủ nhiệm lên tiếng.
Thẩm Ngọc Trì khẽ nhíu mày, nhưng không hề bối rối.
Thiên hạ đệ nhất quan không phải gọi không, Chu Văn coi như mạnh thế nào, cũng không thể nào cưỡng ép xông vào Thiên quan.
Sắc mặt Đường Chí Trung xám ngoét, cảm thấy lời Chu Văn nói, Dư Quang chắc chắn không buông tha hắn, có tội hay không có tội trước tiên bắt hắn vào ngục rồi nói.
Nhưng khuôn mặt của Dư Quang lại càng ngày càng hiều dịu, nụ cười cũng càng ngày càng thân thiết:
Đường Chí Trung nghe mơ mơ màng màng, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Đường Chí Trung đột nhiên ý thức được, người trẻ tuối trước mắt này, có lẽ không phải một người điên.
Thời điểm Dư Quang đang tận tình thuyết phục Chu Văn, nơi xa có từng chiếc xe hàng tốc độ cao lao tới, chính là người của công ty Đường Chí Trung mang những bộ quần áo vũ trụ tới.
Tốc độ xe hàng rất nhanh, rất nhanh có một chiếc xe hàng ngừng lại trước Đường Chí Trung không xa.
Một người trung niên đại thúc từ trên xe nhảy xuống, vừa chạy vừa hướng Đường Chí Trung lớn tiếng hỏi:
Lão Đường, rốt cuộc tình huống thế nào? Có phải cục giám sát chịu nghiệm thu món hàng này của chúng ta hay không? Ngươi thông báo xong về sau, ta liền dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đống hàng này tới, tiếp theo phải làm gì?
Không, cục giám sát không đáp ứng yêu cầu nghiệm thu hàng của chúng ta?
Đường Chí Trung nói.
Rất nhiều nhân viên từ trên xe nhảy xuống, vây tới trơ mắt nhìn Đường Chí Trung.
Bọn hắn đều trông cậy vào nhóm hàng này, về sau phải phát tiền lương nuôi sống gia đình.
Ánh m ắt Đường Chí Trung phức tạp nhìn Chu Văn nói.
Mọi người nhìn về phía Chu Văn, thấy Chu Văn còn trẻ như vậy, có chút không dám tin tưởng.
Thời điểm Đường Chí Trung nói chuyện, vẻ mặt trở nên cổ quái.