Đến buổi tối, A Sinh tự mình tới gọi Chu Văn và Nha Nhi đi ăn cơm.
Nguyệt Độc một mực đi theo Chu Văn, Chu Văn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đem Nguyệt Độc cùng nhau đi.
Đoàn người vẫn chưa đi đến trước phòng, đã thấy một đạo kim sắc lưu quang từ trong sảnh bay ra, trong chốc lát đến trước mặt Chu Văn.
Chu Văn vươn cánh tay ra, chỉ thấy cái đầu quái điểu lông vũ cọ cọ trên cánh tay của hắn, rõ ràng đây là Tiểu điểu.
Chẳng qua hiện tại hình thể của Tiểu điểu đã giống một đầu đại ưng, thậm chí hình thế hết sức tương tự, khiến Chu Văn rất buồn bực, trong lòng thầm nghĩ:
Có điều có thể gặp lại Tiểu điểu, vẫn khiến Chu Văn rất vui vẻ, duỗi ta vuốt ve Tiểu điểu, mơ hồ cảm giác dưới lông vũ có một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng đang lưu động.
Tiểu điểu thân mật thò đầu cọ cọ trên người Chu Văn, không hề có cảm giác xa lạ dù năm năm ly biệt.
Trước khi tiến vào phòng, Chu Văn thấy linh dương uể oải nằm sấp ở trên ghế sa lon, không tới gần bàn ăn.
Mà bàn ăn bên kia, An Thiên Tá ngồi tại chủ vị, An Tĩnh ngồi bên tay phải An Thiên Tá.
Nhiều năm như vậy không thấy, bộ dáng An Tĩnh so với trước kia khác biệt cực lớn, thân hình của nàng cao gầy, cái đầu không hề thấp so với Chu Văn.
Trên mặt không có biểu lộ mập mạp như hài nhi, lộ ra khí khái hào hùng, hơn nữa thoạt nhìn trầm tĩnh hơn nhiều, cho dù ngồi một chỗ, lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, từ trên người nàng có thể nhìn thấy khí chất quân nhân.
An Thiên Tá cùng An Tĩnh nhìn Chu Văn một chút, không người nào nói gì.
A Sinh bảo Chu Văn ngồi bên tay trái An Thiên Tá, Nha Nhi ngồi bên cạnh Chu Văn, ban đầu A Sinh muốn an bài Nguyệt Độc ngồi bên cạnh An Tĩnh, những Nguyệt Độc lại nhanh chân ngồi bên cạnh Nha Nhi.
A Sinh đành phải ngồi bên cạnh An Tĩnh, sau đó nói với Chu Văn:
Văn thiếu gia, làm sao không giới thiệu vị nữ tử tử xinh đẹp này cho chúng ta biết?
Nàng gọi là Nguyệt Độc, là bằng hữu ta quen biết tại hải ngoại.
Trong lòng Chu Văn cảm giác hơi kỳ quái.
Bởi vì A Sinh trước đó nói qua, ban đêm hắn có thể nhìn thấy người giả trang hắn, nhưng nơi này chỉ có An Thiên Tá và An Tĩnh.
Chu Văn không khỏi nhìn An Tĩnh liếc mắt.
Đúng lúc An Tĩnh cũng nhìn hắn, bốn mắt giao tiếp, hai người đều theo bản năng khoảnh sang chỗ khác, đều cảm giác không được tự nhiên.
An Thiên Tá nhìn về phía Nguyệt Độc hỏi.
Nguyệt Độc thành thật trả lời.
An Thiên Tá khẽ nhíu mày, đánh giá Nguyệt Độc.
Rõ ràng hắn biết Tân Nương đảo là loại địa phương gì, biết nơi đó nhân loại không thể ở.
Chu Văn sợ An Thiên Tá tiếp tục hỏi tiếp, thế là liền mở miệng giải thích:
Đề tài này của Chu Văn lập tức khiến A Sinh hứng thú:
An Tĩnh và An Thiên Tá đều nhìn Chu Văn, rõ ràng bọn hắn cũng muốn biết đáp án.
Chu Văn tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không thể trước mắt Nguyệt Độc nói cho bọn hắn biết, Chu Văn hắn bắt cóc Thiên Tai sinh vật vừa mới xuất thế, cho nên những Dị thứ nguyên sinh vật kia mới an phận?
Có Nguyệt Độc ở bên cạnh, hắn chỉ có thể nói chuyện trái lương tâm.
Bằng không chọc giận Nguyệt Độc, chỉ sợ cả Lạc Dương sẽ phải xong đời.
An Thiên Tá, An Tĩnh và A Sinh đều nhìn hắn, ảnh mắt kia đã nói rõ hết thảy, bọn hắn đều cảm thấy Chu Văn đang nói hươu nói vượn.
Cùng Thiên Tai sinh vật giảng đạo lý? Còn rất hiền lành, hòa ái dễ gần, bọn hắn tin mới điên.
An Tĩnh lạnh nhạt nói:
Bọn hắn thiện lương, tốt như vậy, tại sao ngươi không mời bọn hắn về làm khách?
Làm sao không mời, không phải bên cạnh ta đây sao?
Trong nội tâm Chu Văn thầm nghĩ, có điều ngoài miệng lại nói:
An Tĩnh nhếch miệng không nói gì nữa, rõ ràng nàng Chu Văn đang tán dóc vô nghĩa.
A Sinh vội vàng hòa giải:
An Thiên Tá khẽ gật đầu, A Sinh vội vàng phân phó người đem thức ăn ra.
Đồ ăn hết sức phong phú, có điều không xa xỉ, đồ ăn đắt nhất chỉ sợ là điểm tâm ngọt của Nha Nhi, những thứ khác đều là đồ ăn bình thường, có điều làm tinh tế hơn mà thôi.
Mấy người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí cứng đỡ như vậy.
An Thiên Tá ăn vài miếng, buông xuống bát đũa lại hỏi Nguyệt Độc:
Nguyệt tiểu thư, ngươi ở tại Tân Nương đảo, có tận mắt thấy bách quỷ dạ hành?
Tự nhiên thấy qua.
Nguyệt Độc trả lời.
An Thiên Tá nói.
Nguyệt Độc trả lời.
An Tĩnh rõ ràng không tin lời nói của Nguyệt Độc.
Câu cuối cùng Nguyệt Độc nói với Chu Văn.
Chu Văn còn nói gì nữa, đành phải theo Nguyệt Độc.
An Tĩnh thuận miệng nói một câu.
Nguyệt Độc nói.
An Tĩnh cảm thấy nói thêm gì đi nữa cũng không có ý nghĩa, chuẩn bị kết thúc đề tài này, nhưng ai biết ánh đèn đại sảnh đột nhiên biến mất.
Không chỉ phòng khách, toàn bộ An gia đều rơi vào trong bóng tối, tất cả lửa đèn đều bị tắt.
An Tĩnh và A Sinh đều biến sắc, muốn đứng dậy, An Thiên Tá lại tỉnh táo nói một câu:
An Tĩnh và A Sinh đành phải lần nữa ngồi xuống, nhưng bọn hắn vừa ngồi xuống, một hồi gió lạnh thổi vào cửa phòng khách, bông tuyết vòng quanh lạnh gió thổi vào, đồng thời một cái cô gái mặc áo trắng cũng trong bông tuyết tung bay, tiến vào.
A Sinh và An Tĩnh đều nhìn chằm chằm Tuyết Nữ, đã đoán được thân phận của nàng, nhưng vẫn còn chút không dám tin tưởng.
Tuyết Nữ đi đến bên cạnh Nguyệt Độc, đối với Nguyệt Độc cùng Chu Văn hơi hơi hành lễ:
Thay mặt Hắc Ám Chi Địa chúc đạo hữu cùng gia đình năm mới dồi dào sức khoẻ, vạn sự như ý!