Tần Mục mặt xám lại, hắn nào dám đem Chu Văn đi tìm tỷ tỷ hắn, mà hắn lại không ngờ tới, vị học trưởng này thật sự dám đi tìm tỷ hắn.
Không nói bạn gái đối phương ngay ở chỗ này, chẳng qua tên tuổi tỷ tỷ hắn Nữ Kiếm Tiên cũng đủ dọa lui rất nhiều người thay đổi, nam nhân bình thường căn bản không có dũng khí đứng trước mặt tỷ tỷ hắn.
Có điều Tần Mục nghĩ lại, hắn thấy không ít nam nhân ưu tú, nhưng thật sự đến trước mặt tỷ tỷ hắn, rất nhanh mất hoàn toàn tự tin, không nói được mấy câu thì tay chân luống cuống, một phần bởi khí tràng của Tần Trăn quá cường đại.
Coi như hắn thật sự mang Chu Văn đi gặp Tần Trăn, đoán chừng đến lúc đó Chu Văn không dám đến trước mặt Tần Trăn nói nhảm gì, nói không chừng hắn có thể thoát nạn.
Tần Mục nhìn Chu Văn hỏi.
Chu Văn nói.
Tần Mục nói xong, hướng đi về phía ngoài sân luyện tập.
Chu Văn nhìn một chút Nguyệt Độc, thấy nàng không phản ứng gì đặc biệt, lúc này mới an tâm ôm Nha Nhi theo, Nguyệt Độc cũng đi phía sau.
Mà rất nhiều học sinh thích tham gia náo nhiệt, cũng lõn tõn đi theo đằng sau, tựa hồ muốn nhìn thử xem, Chu Văn có thật hẹn hò được với Nữ Kiếm Tiên hay không, Nữ Kiếm Tiên chính là Nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh trong học viện.
Tần Mục đi phía trước trong chốc lát, thấy Chu Văn đi theo sau thật, hơn nữa còn đem theo hai mỹ nữ một lớn một nhỏ, không khỏi hoài nghi nói:
Ngươi sẽ không tính toán mang theo các nàng đi gặp tỷ tỷ của ta sao?
Không được sao?
Chu Văn hỏi.
Có thể, dĩ nhiên có thể, ngươi thích thì tốt.
Trong nội tâm Tần Mục thầm nghĩ:
Tần Trăn thân lại đạo sư Tịch Dương học viện, chỗ ở của nàng ngay trong học viện, không cần đi ra ngoài.
Hiện tại địa vị Lạc Dương tại Liên bang rất cao, không nói Tổng thống Liên bang trước đây từng học tập tại Tịch Dương học viện, chẳng qua xét thực lực Lạc Dương hôm nay cơ hồ đủ để chống lại Lục đại gia tộc anh hùng.
Có điều đám nhân vật lợi hại tại Lạc Dương không hoàn toàn lệ thuộc An gia, bằng không An gia có thể trở thành đại gia tộc thứ bảy cũng khó nói.
Tần Mục rất nhanh mang theo ba người Chu Văn đi tới chỗ ở Tần Trăn, mà nơi này lại khiến Chu Văn cảm giác hơi ngoài ý muốn.
Chu Văn nhìn lầu nhỏ trước mặt nói.
Nơi này chính là nơi dành cho đặc chiêu sinh ở, mà Tần Trăn ở tòa này, chính là tòa trước kia hắn ở.
Mặc dù Tứ Quý viên có rất nhiều lầu nhỏ đã trùng tu lại một lần, có điều ba tòa nhà hàng cuối cùng vẫn không biến hóa gì, so với thời điểm trước kia.
Tần Mục nhìn Chu Văn cười hì hì nói.
Hiện tại hắn buông lỏng hết sức, trong tay Chu Văn cầm tay một tiểu nữ hài lớn tầm bảy tám tuổi, đằng sau còn dẫn theo một đại mỹ nữ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, hắn chỉ cần nói cho Tần Trăn biết một tiếng, nam nhân này muốn tán nàng, dùng tính tình gần đây của Tần Trăn, kết quả không phải nghĩ.
Chu Văn hỏi lại.
Tần Mục trực tiếp đẩy ra cửa sân, sau đó đi vào, đến trước lầu nhỏ , ấn chuông cửa.
Tần Mục hô to.
Bên trong truyền thanh âm lanh lảnh của một cô gái, nghe xong suy đoán tuổi tác cũng không lớn, nhưng thái độ rất lạnh lùng.
Tần Mục nói xong, tránh ra né sang một bên, để Tần Trăn có thể thông qua hệ thống camera quan sát được được Chu Văn ở phía sau.
Chu Văn không để ý tới hắn, chẳng qua nhìn xem cửa phòng, hắn không sử dụng Đế Thính quét hình tình huống bên trong, dù sao đối phương là nữ nhân, hơn nữa không phải kẻ địch, làm như vậy không được lễ phép cho lắm.
Tần Mục thấy Chu Văn không trả lời, lại hỏi một lần.
Chu Văn vẫn không trả lời, cửa lầu nhỏ lại mở, chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi đi ra.
Nàng mặc quần áo chiến đấu của An gia sản xuất, dáng người vô cùng hoàn mỹ, mặc dù không tính quá cao, có điều thân thể vô cùng cân xứng.
Chu Văn thấy khuôn mặt nữ nhân kia, lập tức cảm thấy hơi quen mặt, suy nghĩ một chút, lập tức liền nghĩ tới, biết đối phương từ đâu học Thiên Ngoại Phi Tiên.
Trong lòng Chu Văn cảm khái.
Lúc trước hắn thấy một học muội rất có thiên phú Kiếm đạo, thế là tiện tay đưa phần bút ký Thiên Ngoại Phi Tiên của mình cho nàng.
Chuyện này Chu Văn căn bản không ở trong lòng, đã sớm quên, mà hắn cũng không ngờ tới, vị tiểu học muội kia có thể dựa vào bản bút ký ghi chép phân tán, đem Thiên Ngoại Phi Tiên luyện đến trình độ này, trở thành Nữ Kiếm Tiên uy danh hiển hách.
Nếu không phải năng lực ghi nhớ của Chu Văn rất mạnh, nhớ lại về sau, phát hiện Tần Trăn chính là vị tiểu học muội lúc trước, chỉ sợ hắn không dám tin.
Tần Mục thấy Tần Trăn đi ra, cho rằng Tần Trăn muốn trực tiếp đuổi Chu Văn đi, thế là châm ngòi thổi gió nói:
Trong lòng Tần Mục âm thầm đắc ý, cảm thấy Tần Trăn khẳng định phải xử lý vị học trưởng không biết sống chết này một lần.
Như hắn sở liệu, Tần Trăn trực tiếp hướng về Chu Văn đi tới.
Hiện tại, Tần Mục đã bắt đầu lo lắng thay Chu Văn, vạn nhất Tần Trăn ra tay quá nặng, đem hắn đánh thành tàn phế, chỉ sợ khó giao phó cho Tịch Dương học viện.
Thời điểm đang nghĩ ngợi, Tần Trăn đã đến trước mặt Chu Văn, Tần Mục cho rằng tiếp theo là thời điểm Tần Trăn công kích, đã thấy Tần Trăn ngừng lại đứng trước mặt Chu Văn, không hề rút kiếm, cũng không hề công kích.
Càng thêm không thể tưởng tượng nổi chính là, trên mặt Tần Trăn lại toát ra loại biểu lộ Tần Mục chưa từng thấy bao giờ.
Biểu tình kia rất khó hình dung, tựa hồ hơi kinh hỉ, tựa hồ chân tay hơi luống cuống, hiện tại Tần Trăn hoàn toàn không nhìn thấy nổi vẻ cao ngạo và sát khí của Nữ Kiếm Tiên, càng giống như một tiểu nữ hài đứng trước mặt đại ca.
Đám nam sinh đi xem kịch hay, thấy Tần Trăn lộ ra vẻ mặt như thế, cả đám đều choáng váng.
Tần Trăn cúi đầu xuống, xấu hổ kêu một tiếng, phảng phất lại biến thành tiểu học muội thẹn thùng năm đó.
Không thiếu nam sinh trong lòng muốn giết Chu Văn, Nữ thần trong lòng bọn hắn làm sao có thể biểu lộ như vậy trước mặt nam nhân khác, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.