Chu Văn đợi nửa ngày, rốt cuộc đã nhận được tin tức, nhưng tin tức gửi tới không phải Trương Ngọc Trí mà là Huệ Hải Phong.
Sau tin nhắn của Huệ Hải Phong có một danh sách.
Chu Văn nhìn một chút, phát hiện hết thảy có mười một Phối sủng may mắn không cùng loại, hai đầu Thần thoại cấp, sáu đầu Sử thi cấp, hai đầu Truyền kỳ cấp, còn một đầu Phàm thai cấp Phối sủng.
Chu Văn trả lời:
Được rồi, cho ta thời gian hai ngày chuẩn bị, sau đó ta sẽ đến tìm ngươi.
Không cần, ngươi ở Lạc Dương đi, ta đã cho người qua, đêm nay có thể đến Lạc Dương.
Huệ Hải Phong trả lời.
Chu Văn không tiếp tục kiên trì, chỉ cần có Ma phương, từ nơi nào tiến Dị thứ nguyên lĩnh vực Kim tinh đều như thế.
Huệ Hải Phong gửi tin nhắn cười đùa.
Chu Văn cảm giác hắn đi một mình ngược lại an toàn hơn.
Huệ Hải Phong trả lời.
Chu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy cái này không được tốt lắm.
Huệ Hải Phong tò mò hỏi.
Chu Văn không rảnh nói chuyện với Huệ Hải Phong, vội vã trở về Lạc Dương xem những Phối sủng may mắn kia, bởi người bình thường chỉ có thể dựa vào tin tức Phối sủng truyền lại và kinh nghiệm phán đoán thuộc tính của Phối sủng, không cách nào nhìn thấy tư liệu chính xác.
Chu Văn vừa trở lại An gia Lạc Dương, đã thấy Huệ Ngoạn lao đến.
Chu Văn hơi kinh ngạc, Huệ Hải Phong lại mang Huệ Ngoạn tới.
Hiện tại con đường đi các khu vực đều có Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, tính an toàn rất thấp, Huệ Ngoạn có thể nói là hi vọng tương lai của Huệ gia, hiện tại mang hắn ra ngoài, thực sự quá mạo hiểm.
Huệ Ngoạn nói.
Chu Văn nghĩ thầm:
Thiên tư tên Huệ Ngoạn này quá cao, học một biết mười, cái gì đã gặp qua đều không quên được, đọc nhanh như gió.
Chu Văn rất hoài nghi, có phải Huệ Hải Phong có công nghệ cao gì đó, lắp trí nhớ nhân tạo vào nhi tử hắn.
Thời điểm trước đó Chu Văn ở Huệ gia, đã dạy qua Huệ Ngoạn, nhưng những thứ kia phần lớn chỉ hiểu không cách nào diễn đạt bằng lời, những thứ có thể dạy bằng lời, Chu Văn đã dạy hết, hiện tại để hắn đi dạy tiếp, hắn thật không còn gì nữa.
Một sĩ quan chừng ba mươi tuổi, mang theo mấy sĩ quan khác đi đến trước mặt Chu Văn.
Hắn trông rất kỳ quái, bộ mặt không có bất kỳ biểu lộ nào, lông mày, râu ria cùng ngũ quan thoạt nhìn như giả mạo, thế nhưng Chu Văn có thể khẳng định, đây chẳng qua là cảm giác, trên mặt hắn không hề ngụy ngang gì, chân thân hắn đúng như vậy.
Tất cả bọn hắn có mười một người, trên cổ tay mỗi người đều có khóa sắt khóa lại.
Chu Văn không cần đoán cũng biết, đây chính là mười một viên Phối sủng may mắn Huệ Hải Phong đưa tới, mười một người này hẳn là người Huệ Hải Phong đưa tới.
Thời điểm các quan quân mở ra, chỉ dùng chìa khóa trong tay mình, mà trong hòm sắt khóa đều trang bị một ít thiết bị đặc thù, tựa hồ chỉ cần bị xúc động, có thể phá hủy trứng Phối sủng trong rương.
Huệ Hải Phong làm vậy cũng không có gì đáng trách, mặc dù đẳng cấp nhóm trứng Phối sủng này không cao, thế nhưng giá trị không phải bàn, không thể không cẩn thận.
Sau khi Chu Văn ký nhận, vị sĩ quan mặt không biểu tình kia nói:
Theo mệnh lệnh của tổng thống, từ giờ trở đi, tất cả chúng ta đều nghe theo mệnh lệnh của ngài, coi như ngươi để cho chúng ta đi chết, chúng ta cũng tuyệt đối lập tức chấp hành mệnh lệnh của ngài.
Rất tốt, đi về nghỉ ngơi đi.
Chu Văn gật đầu nói.
Vị cũng không hỏi cái gì, trực tiếp quân nhân kia dẫn người về nghỉ ngơi.
Huệ Ngoạn đi theo sau Chu Văn, vừa đi vừa hỏi.
Chu Văn nói.
Vẻ mặt Huệ Ngoạn thành thật nói.
Chu Văn nhìn biểu lộ nghiêm túc của Huệ Ngoạn, thực sự không cách nào từ chối.
Nhưng ban đầu hắn không quen đi dạy người khác, suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra nên dạy hắn cái gì.
Thời điểm đang khó xử, đột nhiên thấy Lý Huyền đi vào trong phủ, không biết con hàng này tới An gia làm gì.
Trong lòng Chu Văn vui vẻ, ho nhẹ một tiếng nói với Huệ Ngoạn:
Dạy bằng miệng không bằng giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, thời điểm ngươi ở nhà đã học không ít lý luận của người khác, đây là thời điểm tiến hành thực chiến.
Sư phụ, ngài muốn đối luyện với ta.
Con mắt Huệ Ngoạn lập tức sáng lên.
Chu Văn nói.
Huệ Ngoạn vội la lên.
Chu Văn chỉ Lý Huyền nói.
Huệ Ngoạn đánh giá Lý Huyền có bộ dáng cà lơ phất phơ, rất hoài nghi nói.
Chu Văn nói.
Huệ Ngoạn nghe vậy, tuy không thích lắm, nhưng không dám phản bác Chu Văn, chẳng qua trong nội tâm đang suy nghĩ:
Chỉ có thể đỡ được ba chiêu của sư phụ, hẳn không mạnh lắm, đợi lát nữa ta nghĩ biện pháp đánh bại hắn, để sư phụ thấy tiến bộ của ta, hẳn sẽ đích thân đích thân đối luyện với ta đi.
Lão Chu, đây là nhi tử nhà ai, đến đây làm gì?
Lý Huyền đi tới hỏi.
Chu Văn nói.
Lý Huyền vỗ ngực nói.
Trước khi đi, Chu Văn lại dặn dò Huệ Ngoạn một câu:
Chu Văn trở lại gian phòng của hắn, không kịp chờ đợi lấy ra mười một viên trứng Phối sủng kia, dùng điện thoại thần bí giám định thuộc tính của từng viên.