Cửa vào dị thứ nguyên lĩnh vực ngay dưới tấm bia đá, bên cạnh có quân đội trấn giữ, Lý Huyền lấy ra hai tờ giấy thông hành, hai người dùng nó tiến vào bên trong.
Đi theo bậc thang gạch xanh dưới tấm bía đa, một đường tiến sâu vào trong lòng đất, rốt cục Chu Văn cũng biết, vì sao người Lạc Dương lại gọi dị thứ nguyên Lĩnh vực là Địa Hạ thành.
Dưới mặt đất chừng chục mét, một tòa cổ thành rách nát hòa thành một thể với thế giới dưới đất, đủ loại kiến trúc gạch xanh như mê cung.
Cách đó không xa, trên từng mảnh tường gạch đều có một ngọn đèn dầu đang thắp sáng, ánh sáng mờ nhạt, khiến không khí vốn âm u ẩm ướt dưới cổ thành càng trở nên cũ kỹ.
Vị trí ban đầu của bọn Chu Văn là đầu của một khu phố dài, kiến trúc bên đường đều có điêu khắc đồ án liên quan tới Phật giáo, ngay cả ngói xanh trên nóc nhà, cũng đều khắc tiên nữa bay đầy trời.
Lực lượng kết tinh cấp tám cần đổi Tốc độ kết tinh cấp tám.
Phật Tâm liên kết tinh, chỉ có một quả, chỉ đổi không bán…
Địa đồ cặn kẽ nhất Phật thành, một tấm bản đồ, tung hoành Phật thổ…
Hai bên phố dài không ít người trẻ tuổi mặc đồ học sinh đang bày bán vỉa hè, rõ ràng để là học trưởng học tỷ của Tịch Dương học viện.
Chu Văn vốn muốn mua một tấm bản đồ, thế nhưng lại bị Lý Huyền ngăn lại.
Lý Huyền vừa lấy bản đồ vừa nói chuyện.
Chu Văn hỏi.
Lý Huyền giải thích.
Lý Huyền cầm địa đồ, dẫn theo Chu Văn rẽ trái lượn phải dưới Địa Hạ thành, có lẽ bởi vì sinh vật dị thứ nguyên ở đây đều đã bị dọn sạch, cho nên bọn hắn đi một đường mà không gặp bất cứ biến cố nào.
Đại khái hết gần một giờ đồng hồ, cảnh tượng trước mắt hai người lập tức trở nên quang đãng, chỉ thấy một mảnh lá sen xanh biếc đập vào mắt, những lá sen kia xanh như phỉ thủy, lại còn tỏa ra lục quanh oánh nhuận.
ao sen lớn chừng vài mẫu, lục quang oánh nhuận chiếu rọi cả một mảnh trời thế giới dưới đất, mà tại một vị trí bên bờ xa xôi, mơ hồ nhìn thấy từng đóa sen trắng đua nở.
Chu Văn nhìn chằm chằm vào mấy đóa sen trắng to lớn hỏi.
Lý Huyền nói.
Chu Văn nhìn thử mặt nước trong hồ, dưới ánh sáng sanh biếc của lá sen chiếu rọi, nước ao trong suốt như thủy tinh.
Lý Huyền vội vàng nói.
Chu Văn khẽ nhíu mày.
Lý Huyền vuốt vuốt mũi nói thêm:
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa chạy tới truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa trắng chạy tới, trên đó là một nam sinh có vẻ lạnh lùng.
Tốc độ của ngựa trắng cực nhanh, chốc lát liền chạy tới trước ao sen, thế nhưng dường như nam sinh này không có ý dừng cương trước bờ vực, tốc độ của ngựa trắng không chút giảm, vọt thẳng vào trong ao sen.
Một giây say, Chu Văn liền kinh ngạc phát hiện, bên hông ngựa trắng đã mở một đôi cánh chim, trực tiếp bay lên trời, lượn trong tầng thấp trên ao sen.
Lý Huyền có chút hâm một nhìn thớt Bạch Vũ phi mã kia.
Sức chiến đấu của Ngọc Tình Bạch Hổ của hắn dù mạnh hơn bạch vũ phi mã, thế nhưng lại không biết bay, tự nhiên không thể tiêu sái như Lạc Hiên, cưỡi bạch mã vọt tới ao sen.
Lạc Hiên cưỡi bạch mã tiếp cận một đóa Phật Tâm liên, ngay khi hắn chỉ còn cách Phật Tâm liên chừng mười thước, đột nhiên thấy cánh Phật Tâm liên co lại, tạo thành hình bầu dục, cánh hóa lại đột nhiên kéo ra, một khỏa hạt sen bích lục bắn ra, như đạn pháo đánh về phía Lạc Hiên trên không.
Lạc Hiên bất động, lãnh quang bên hông lóe lên, hạt sen bay tới liền bị chém thành hai nửa, lúc này mới nhìn rõ, trong tay hắn là một thanh trường kiếm.
Chu Văn hơi chút kinh ngạc.
Lý Huyền có chút ê ẩm nói.
Hắn không đến mức phải ghen ghét với kiếm pháp của Lạc Hiên, mà là thớt Bạch Vũ phi mã kia thực sự quá phong cách, dù chỉ là Phàm thai, thế nhưng cưỡi lại oách hơn Ngọc Tình Bạch Hổ nhiều.
Chu Văn cũng có chút hâm mộ, Khô Cốt nghĩ biến dị cũng mạnh, nhưng bộ dạng lại rất dọa người, luận ngoại mạo, xa xa không cùng đẳng cấp với Bạch Vũ phi mã.
Đương nhiên, Chu Văn hắn cũng không thèm để ý vẻ bề ngoài, thế nhưng năng lực phi hành của Bạch Vũ phi mã lại thực sự quá tiện lợi.
Bạch Vũ phi mã vút qua ao sen, trường kiếm trong tay Lạc Hiên lóe lên, đóa Phật Tâm liên to lớn đã bị hắn trảm xuống.
Mắt thấy từng đóa từng đóa Phật Tâm liên bị Lạc Hiên trảm xuống, Lý Huyền cùng Chu Văn đều có chút đỏ mắt.
Lý Huyền hận hận nói.
Chu Văn hỏi.
Lý Huyền nhìn địa đồ rồi nói.
Chu Văn hứng thú nhìn Lý Huyền hỏi.
Lý Huyền nói.
Chu Văn khẽ nhíu mày.
Dừng lại một chút, Lý Huyền còn nói thêm:
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân