Nhờ năng lực Đế Thính, Chu Văn có khả trực tiếp kiếm tra kết cấu bên trong TV.
Có điều Chu Văn không am hiểu gì linh kiện điện tử, cũng không phát hiện điểm lạ gì, bên trong khoogng hề có Phối sủng hay Dị thứ nguyên sinh vật gì cả, tuy nhiên lại phát hiện bên trong có dòng điện đang lưu chuyển.
Chu Văn vừa đi vừa kiểm tra vài lần, cũng không phát hiện được vấn đề ở đâu.
Thử nghiệm dùng điều khiển từ xa đối TV đóng một thoáng, TV lại bị đóng lại, thoạt nhìn không hề khác so với TV bình thường.
Thử nghiệm dùng điều khiển từ xa đối TV đóng một thoáng, tại sao bên trong TV có điện, có điều suy đoán này đến hắn còn không tin.
Chu Văn sử dụng Đế Thính nghe lén toàn bộ lữ điếm cùng khu vực phụ cận, coi như trong mưa to, có đồ vật gì cũng không thoát khỏ lỗ tai của hắn.
Chu Văn an vị trên mặt khúc gỗ, trơ mắt nhìn chằm chằm TV.
Ầm ầm!
Chẳng được bao lâu, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, cảm giác tiếng sấm vô cùng gần, tựa như đánh xuống nóc nhà lữ điếm.
Đột nhiên TV tự mình phát sáng, lại bắt đầu chiếu phim.
Chu Văn một mực chằm chằm TV, Đế Thính cũng một mực giám thị toàn bộ linh kiện bên trong TV, nhưng lại không phát hiện nguyên nhân gì, bên trong TV lại có điện.
Bên trong và bên ngoài lữ điếm cũng không phát hiện dấu hiện khả nghi, tức không có người, cũng không có Dị thứ nguyên sinh vật hay gì.
Chu Văn cảm thấy việc này không đáng tin cậy, đừng nói lôi điện truyền không đi vào, coi như có thể truyền vào, do hiệu điện thế chênh lệch sẽ khiến linh kiện hỏng, không thể khiến TV hoạt động bình thường.
Lần này Chu Văn không tắt TV, ngồi một chỗ xem, lượng điện TV này thật sung túc, Chu Văn nhìn một lúc lâu, nó vẫn chiếu phim mà không có hiệu dừng lại.
Trong TV một người thảm hỏi trời xanh, sau đó ngã trên mặt đất.
Chu Văn nhìn đến đây, lại không thể nín cười.
Mặc dù cảm giác việc này rất kỳ quặc, nhưng bộ phim này lại rất hài hước.
Chu Văn dứt khoát không tắt TV, kệ nó tiếp tục đi ngủ.
Năng lực Đế Thính một mực thi triển, nếu có gió thổi cỏ lay, Chu Văn vẫn có thể phát hiện, Nguyên Khí quyết cũng hoán đổi thành Đạo quyết, có Mệnh hồn Thái Thượng Khai Thiên Kinh tại thân, cũng có chút đảm bảo.
TV một mực phát phim ảnh cũ, một bộ tiếp một bộ, thế nhưng trừ cái đó ra, cũng không phát sinh sự tình khác.
Ngủ một mạch từ nửa đêm đến sáng, Chu Văn đột nhiên nghe được cửa lữ điếm truyền đến tiếng bước chân, lập tức tỉnh lại, dưới năng lực Đế Thính, có thể thấy một quái nhân chạy vào.
Người kia quần áo trên người rách tung toé, tóc cháy đen, thoạt nhìn như bị sét đánh.
Chu Văn ngồi dậy, giám thị nhất cử nhất động của người kia.
Sau khi người kia vào cửa, trái nghe phải nghe, sau đó lại tiến về phía gian phòng của Chu Văn.
Chu Văn thầm nghĩ.
Người kia đến cửa phòng, Chu Văn đang chờ hắn, nhìn hắn còn có thủ đoạn gì nữa, không ngờ người kia lại đưa tay gõ cửa phòng mấy lần.
Chu Văn có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
Người ngoài cửa nói:
Chu Văn, ta tới mật báo, ngươi dọc theo con đường này nhất thiết phải cẩn thận, có người muốn mệnh của ngươi, hơn nữa còn không chỉ một.
Ai muốn lấy mạng ta?
Chu Văn hỏi.
Người ngoài cửa trả lời.
Chu Văn lại hỏi.
Lần này người ngoài cửa không trả lời, ngược lại hỏi:
Có phải lần này ngươi đến Đế Đô?
Ta muốn đi đâu, quan hệ gì đến bọn hắn?
Chu Văn cũng không tin người lạ mặt này, người này thoạt nhìn có chút vấn đề.
Người ngoài cửa nói.
Chu Văn nhíu mày.
Người kia nói xong, chuẩn bị rời khỏi.
Chu Văn vội vàng hỏi.
Người kia hùng hồn nói một câu, quay người xuống lầu.
Nếu như không phải một thân hắn rách tung rách tóe, tóc tai cháy đen, nhìn kỹ có mấy phần tiêu sái.
Chu Văn cảm thấy danh tự người hữu tâm có chút quen tai, run lên một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới, người hữu tâm không phải danh hiệu Tiểu học sinh viết văn sao?
Chu Văn âm thầm nhíu mày.
Hắn đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời người kia, nhưng thoạt nhìn đối phương không ác ý gì.
Lúc này Chu Văn không dám xác định.
Hiện tại TV vẫn còn mở, Chu Văn mặc kệ, ngủ tiếp đợi mưa tạnh rồi tính tiếp, ngược lại chuyến này hắn đến Đế Đô lịch duyệt, binh tới tướng ngăn, nước tới đê chặn, lo lắng cũng vô dụng.
Vừa mới nằm ngủ không bao lâu, Chu Văn lại phát hiện có người tiến vào lữ điếm.
Thịch thịch thịch!
Người kia tiến nhập lữ điếm về sau không ngửi nhiếc gì, trực tiếp lên lầu hai, hướng về gian phòng Chu Văn chạy tới.
Tạo hình người này không khác người kia lắm, cũng một thân y phục rách rưới, tóc cháy đen, có điều dễ nhận thấy, đây không phải một người, dáng người này cao lớn hơn so với người trước.
Chu Văn đang suy nghĩ, ngươi kia đã đến trước cửa, hắn lại lịch sự gõ cửa.
Chu Văn nhẫn nại hỏi.
Người kia hỏi.
Chu Văn hỏi.
Người ngoài cửa nói.
Chu Văn cảm thấy việc này cổ quái, bất động thanh sắc hỏi.
Người ngoài cửa giải thích, lời giống người trước như đúc.
Chu Văn hỏi.
Nói xong, người kia nhanh chóng rời khỏi lầu hai.