Chu Văn xạm mặt lại, giải thích nói:
Ta làm gì có con gái tư sinh gì, đây là đứa trẻ ta nhặt được.
Nhặt được? Ta còn tưởng rằng đây là con gái của ngươi, về sau có trẻ chơi cùng.
Âu Dương Lam thất vọng, tựa như hận không thể bắt Chu Văn đẻ mười tám đứa con nữa không bằng.
Chu Văn nói.
Âu Dương Lam lườm hắn một cái:
Ta có hai đứa con trai một đứa con gái, còn muốn đi nhận nuôi cháu trai, ta còn mặt mũi nào ra đường đây? Thiên Tá tiểu tử ngu ngốc kia không hăng hái, mỗi ngày chỉ biết công tác, đến người yêu cũng không có. Hiện tại ta chỉ hi vọng ngươi và Tiểu Tĩnh, ngươi không nên học Thiên Tá, sớm tìm vợ một chút, sinh cho ta một tôn tử tôn tử chơi.
Lam tỵ, ta chưa đến hai mươi tuổi, việc này không vội?
Chu Văn không còn gì để nói.
Âu Dương Lam nói.
Chu Văn không biết nói cái gì cho phải.
Ngược lại ngươi để ý cho ta một chút, ta thấy nha đầu Vương Lộc kia rất tốt, nàng tương lai khẳng định phải chấp chưởng Vương gia, không có khả năng xuất giá. Đúng rồi, không phải ngươi có một nữ đồng học thi cùng thời còn học tại trường cấp 3 Quy Đức phủ sao? Hình như tên nàng là Phương Nhược Tích đúng không? Ta thấy tiểu cô nương kia cũng không tệ, mông lớn mắn đẻ…
Lam tỷ. . . Uống trà. . .
Chu Văn vội vàng rót một chén trà đưa Âu Dương Lam, cuối cùng để cho nàng hơi ngừng một chút.
Âu Dương Lam nhấp một ngụm trà, nhìn thoáng qua Nha Nhi ngồi trên ghé sa lon hỏi:
Cô bé này lớn lên hẳn rất xinh đẹp, đáng tiếc nàng không phải thân sinh của ngươi, tên nàng là gì?
Chưa có tên chính thức, ta trước lấy cho nàng một cái nhũ danh là Nha Nhi.
Chu Văn trả lời.
Âu Dương Lam giận dữ nói:
Hiện tại thời đại này, không thiếu người chết, không ít cô nhi, Lạc Dương chúng ta còn tốt, có địa phương chuyên thu nhận cô nhi, ít nhất bọn hắn còn đường để sống. Nếu là những thành thị nhỏ kia, nếu phụ mẫu vừa chết, cô nhi thật sự không còn đường sống, may mắn có người hảo tâm thu nhặt còn đường sống, nhưng thế đạo hiện tại, ở đâu ra nhiều người hảo tâm như vậy.
Ngươi bây giờ cần phải tu hành học tập, mà bản thân người vẫn là đứa trẻ, làm sao biết chiếc cố hài tử thế nào, ta trước tiên giúp ngươi chăm sóc nàng, về sau ngươi có thời gian có thể về nhà thăm nàng một chút.
Âu Dương Lam nói xong, đến trước mặt Nha Nhi, muốn ôm nàng.
Chu Văn vội vàng ngăn cản Âu Dương Lam.
Chu Văn gặp qua Nha Nhi diệt Tiêu gia chơi liều, hắn cũng không dám để Nha Nhi đi theo Âu Dương Lam đi An gia, vạn nhất An gia có người khiến nàng không cao hứng, vậy hậu quả khó mà lường được.
Âu Dương Lam nói xong, lộ nụ cười hòa ái dễ gần, giang hai tay ra nói với Nha Nhi:
Nha Nhi ngồi trên ghế sa lon, nhìn Âu Dương Lam một chút, sau đó xoay đầu sang một bên.
Âu Dương Lam khóe mắt run rẩy, sau đó đi hai bước, lại đến trước mặt Nha Nhi, tiếp tục nói:
Nha Nhi lại xoay mặt sang bên khác, Âu Dương Lam lại tới.
Chu Văn thấy không còn gì để nói, Âu Dương Lam mới vừa rồi còn nói bản thân rất có kinh nghiệm dỗ trẻ, hiện tại thấy Nha Nhi từ chối, lại biểu lộ dáng vẻ nhất định phải đem Nha Nhi về.
Chu Văn sợ khung cảnh xấu hổ này sẽ kéo dài, vội vàng chuyển sang đề tài khác, mà Chu Văn cũng xác thực muốn biết, Sở Hà đi Trác Lộc, rốt cuộc là thật hay giả.
Âu Dương Lam dừng một chút lại nói tiếp:
Có điều bởi Sở Hà này quả thật quá hoàn mỹ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không điều ra cái gì, cho nên ta thay đổi phương hướng điều tra khác, đem toàn bộ thành viên đoàn thám hiểm đều kiểm tra một lần, kết quả mỗi người đều không có vấn đề gì. Thế nhưng ta lại phát hiện những người này đều có một điểm chung.
Điểm chung gì?
Chu Văn lập tức hỏi.
Chu Văn nghe xong, âm thầm nhíu mày:
Chẳng lẽ rất nhiều thành viên trong tiểu tổ của Lão hiệu trưởng đều giống hư Sở Hà, bị người khác mạo danh thay thế?
Hiện tại xem ra rất có thể.
Âu Dương Lam gật đầu nói.
Chu Văn trầm ngâm nói.
Âu Dương Lam nói.
Chu Văn cảm thấy Âu Dương Lam nói không sai, làm bố cục lớn như vậy, động cơ nhất định không thể coi thường, nhưng rốt cuộc Trác Lộc bên kia có thứ gì đáng giá để người ta phải tạo thủ bút lớn như vậy?
Đám người Lão hiệu trưởng chẳng qua đi Trác Lộc nghiên cứu mà thôi, bọn hắn cũng không có năng lực chém giết Chúc Long và Cùng Kỳ, đừng nói Chúc Long cùng Cùng Kỳ, coi như là Ngạo Nhân, cũng có thể đem bọn hắn giết sạch.
Đối phương có năng lực đáng sợ như vậy, hoàn toàn có thể tổ chức một đội thám hiểu của riêng mình, không cần thiết phải làm bố cục rối rắm như vậy.
Chu Văn nói.
Âu Dương Lam bất đắc dĩ nói.
Chu Văn đột nhiên nghĩ đến dãy mật mã và khối kim khí cổ quái kia.
Nghĩ tới đây, Chu Văn lại nghĩ tới Phối sủng tóc bạch trong cửa hàng Tần Tây Nguyên, trên người hắn bị xiềng xích bởi khối kim khí kia, mà khối kim khí mà Chu Văn đang cầm lại có quan hệ đối ứng với nó, nếu không phải hắn đã nhìn qua khối kim khí lớn kia, Chu Văn cũng không biết chuỗi chữ số Lão hiệu trưởng cho hắn lại là mật mã.
Chu Văn âm thầm trầm ngâm.