Không gian dưới mặt đất lớn như vậy, đã trở thành thế giới phong hỏa.
Chu Văn không chú ý thạch kiếm chiến đấu cùng lão nhân, sự chú ý của hắn đều tập chung vào Tử Đồng đan lô.
Bất luận như thế nào, phong tuyền kinh khủng đều vì Tử Đồng đan lô mà chuẩn bị, đan lô mượn gió, khiến hỏa diễm trong đan lô trở nên vô cùng nóng bỏng.
Trong lòng Chu Văn hoài nghi, hắn một mực dùng Đế Thính nhòm ngó tình huống bên trong đan lô.
Nhưng bởi bì phong hỏa chi thế quá quá mạnh liệt, không nghe được gì nhiều.
Thời điểm Chu Văn quan sát Tử Đồng đan lô, bên trong đan lô lại đột nhiên xuất hiên một đạo quang tuyến, cho dù hỏa diễm đang cuộn trào mãnh liệt nhưng đạo quang kia vẫn rõ ràng như vậy.
Lão nhân thấy ánh sáng trong Tử Đồng đan lô, lập tức hưng phấn lên.
Trên người hắn ánh ngọc đại phóng, mạnh mẽ đánh lùi thạch kiếm, phi thân xông về đan lô, một tay nắm lấy nắp lò, muốn đem đan lô xốc lên.
Thạch kiếm kia lại không cam lòng yếu thế, lần nữa bay tới, một kiếm chém về phía cánh tay của lão nhân, khiến lão nhân kia không thể không buông nắp đan lô xuống trước, bởi thạch kiếm áp bách, lão nhân kia mấy lần muốn thử mở nắp đan lô ra đều thất bại.
Lão nhân giận dữ, trong lúc đó lui lại, tạm thời thoát khỏi thạch kiếm, trên người ánh ngọc hướng về trên tay phải ngưng tụ, khiến cho tay phải hắn càng trở nên óng ánh long lanh hơn, như thủy tinh.
Thạch kiếm tựa hồ cũng cảm thấy mối nguy, không tiếp tục mù quáng xông đi lên, phía trên thạch kiếm cũng bắt đầu ngưng tụ sức mạnh, lại hiện ra từng ký tự kỳ quái.
Những ký tự kia mang theo lực lượng kỳ dị, mỗi một ký tự xuất hiện, khiến thân kiếm phảng phất nặng nề mấy phần.
Chu Văn nhìn kỹ, phát hiện ký tự xuất hiện trên thạch kiếm, lại là luật pháp.
Theo một điều luật pháp kia xuất hiện, thạch kiếm phảng phất lập tức có được lực lượng vô cùng vô tận, dùng uy áp chi thế hướng về lão nhân chém đi.
Tay phải lão nhân kia như thủy tinh, cơ hồ đồng thời vươn ra ngoài.
Trong tích tắc hắn đưa tay phải ra ngoài, thời không đều phảng phất ngưng tụ, tựa như chỉ có tay của hắn đang động, tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại.
Coong!
Thạch kiếm lại bị tay phải của lão nhân đánh bay ra ngoài, điều luật trên thân kiếm cũng bị đánh tan.
Mặc dù kiếm thể thạch kiếm không thụ thương, tuy nhiên lại không giữa được bay vào bên trong hỏa diễm, trong lúc nhất thời không làm gì được.
Lão nhân đánh bay thạch kiếm, lập tức xông về đan lô, không có thạch kiếm ngăn cản, hắn một nhấc nắp Tử Đồng đan lô trầm trọng lên, cái tay còn lại muốn luồn vào bắt lấy đồ vật chói sáng bên trong Tử Đồng đan lô.
Mắt thấy lão nhân kia sắp lấy được đồ vật bên trong Tử Đồng đan lô, tuy nhiên đột nhiên lại có một bạch sắc quang tuyến từ bên trong đan lô bay ra bên ngoài.
Lão nhân căn bản không phòng bị, bị bạch quang soi vừa vặn, lập tức kêu thảm một tiếng, ngã xuống.
Hào quang trong Tử Đồng đan lô rực rỡ như ánh mặt trời, bay ra khỏi đan lô, rời khỏi đan lô về sau, ánh sáng vật kai chậm rãi ảm đạm xuống, lúc này Chu Văn mới nhìn rõ ràng, đó chính là Âm Dương Kính của Tỉnh Đạo Tiên.
Tỉnh Đạo Tiên cũng trong lò đan nhảy ra ngoài, đứng tại trên lò luyện đan, tay cầm lấy Âm Dương kính, cười híp mắt nhìn chằm chằm lão nhân kia.
Lão nhân giãy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng Tỉnh Đạo Tiên cầm Âm Dương Kính vung lên, lão nhân kia lại như con rối, thân thể không nhận khống chế của mình, lập tức quẳng xuống ngọn núi, lao vào trong ngọn lửa.
Tỉnh Đạo Tiên khinh thường nói.
Lưu Vân vuốt mông ngựa nói.
Tỉnh Đạo Tiên nói:
Thấy Tỉnh Đạo Tiên lại thừa nhận chính mình không phải đối thủ của lão nhân kia, chỉ dựa vào đánh lén chiếm thượng phong, khiến Chu Văn và Lưu Vân càng thêm kiêng kỵ Tỉnh Đạo Tiên mấy phần.
Thân thể của lão nhân kia quả thực đáng sợ, lại từ bên trong vòng xoáy hỏa diễm xông về, phẫn nộ muốn giết chết Tỉnh Đạo Tiên.
Nhưng hắn đã bị Âm Dương Kính gây thương tích, Âm Dương Kính đã khóa hồn phách của hắn lại, Tỉnh Đạo Tiên chẳng qua nhất chuyển Âm Dương Kính, thân thể của lão nhân kia lại bay ra ngoài.
Thạch kiếm nguyên bản xem lão nhân kia như tử địch, nhưng lúc này lại không thừa cơ đâm lén lão nhân kia, ngược lại hướng về Tỉnh Đạo Tiên giết tới.
Tỉnh Đạo Tiên giơ Âm Dương kính đại chiến thạch kiếm, lão nhân cũng giết trở về, đáng tiếc hắn vừa mới vừa xông đến, ngược lại bị Âm Dương kính khống chế, không tự chủ được đánh tới thạch kiếm.
Kể từ đây, hoàn cảnh lại biến thành trận chiến giữa thạch kiếm và lão nhân.
Chẳng qua lần trước lão nhân tự nguyện đại chiến thạch kiếm, lần này hắn bị Tỉnh Đạo Tiên điều khiển.
Lưu Vân xem đại chiến mà nghi hoặc tầng tầng.
Chu Văn nói:
Nếu như ta không nhìn lầm, thạch kiếm kia hẳn có được lực lượng Luật pháp, nó mới thật sự là tồn tại thủ vệ nơi này. Trước đó thạch kiếm không toàn lực ngăn cản Tỉnh Đạo Tiên, đoán chừng cho rằng Tỉnh Đạo Tiên vô pháp lấy được đồ vật bên trong Tử Đồng đan lô, mà lão nhân kia mới thật sự là uy hiếp, cho nên nó mới sẽ tiếp tục trấn thủ Cung điện.
Nhưng thạch kiếm hiện tại đột nhiên phát hiện, Tỉnh Đạo Tiên so lão nhân kia uy hiếp càng lớn, mà chính nó cũng không giải quyết nổi Tỉnh Đạo Tiên, vô phương ngăn cả Tỉnh Đạo Tiên lấy đồ vật bên trong Tử Đồng đan lô, cho nên không giết chết lão nhân kia, hi vọng lão nhân kia có thể thoát khỏi sự khống chết của lão nhân kia, hình thành thế chân vạc.
Chu Văn suy nghĩ một chút nói.
Lưu Vân hai mắt tỏa sáng, thấp giọng, dùng bí pháp truyền âm, chỉ làm cho Chu Văn nghe được thanh âm của hắn:
Lúc này bên trong Tử Đồng đan lô, lại có một vầng sáng lóe lên, khác biệt với vầng sáng mà Tỉnh Đạo Tiên vừa giả mạo vừa rồi, đạo quang này ôn nhuận như ngọc, bên trong hỏa diễm nóng bỏng trong lò lửa, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác mát rượi.
Chu Văn nói.
Lưu Vân lại không tin mình lấy không được đồ vật bên trong đan lô:
Bằng không ngươi ta hợp lại, ta phụ trách trộm đồ vật bên trong đan lô, ngươi dùng năng lực thuấn di và Tiến Hóa Thể mang ta chạy trốn, sau khi rời khỏi đây, đồ vật ta và ngươi chia đều.
Có thể.
Chu Văn nhìn thạch kiếm và lão nhân kịch liệt giao phong Tỉnh Đạo Tiên, thấy hắn không phản ứng chút nào, tựa hồ không nghe được đoạn hội thoại của hai người, gật đầu nói.