Rất nhanh, lão nhân cũng vọt ra, sau khi hắn đi ra ngoài, thẳng tiến đến gian phòng của mình, xông tới xem xét, trong nhà đá đã khắp nơi bừa bộn, không còn cái gì nữa, ngay cả đan dược đang chờ được xử lý cũng không còn, tức đến thổ huyết.
Lão nhân ngửa mặt lên trời gào thét, lao ra giống như bị điên tìm kiếm tung tích của Chu Văn.
Tỉnh Đạo Tiên cùng Lưu Vân cũng tuần tự vọt ra, bọn hắn cũng đang tìm kiếm tung tích của Chu Văn, nhưng Chu Văn như hư không tiêu thất, mặc cho bọn hắn tìm thế nào cũng không phát hiện được.
Lưu Vân hỏi Tỉnh Đạo Tiên.
Tỉnh Đạo Tiên cầm Tần Thủy Hoàng kiếm nói.
Thạch kiếm cùng lão nhân cũng biết Chu Văn không có khả năng chạy đi, cho nên tìm tòi mọi ngóc ngách bên trong cổ thành, thể nhất định phải tìm Chu Văn cho bằng được.
Sau khi Chu Văn thoát khỏi gian phòng của lão nhân kia, đã sử dụng ba phút ẩn hỉnh của Ẩn Hình Y, đi ngược lại con đường cũ, lại xông về đại điện, xuyên qua hắc thủy, trở lại ngọn núi trong không gian dưới mặt đất.
Lúc này phong hỏa trong không gian dưới mặt đất đã dừng lại, mà Thái Dương Chân Hỏa trong Tử Đồng đan lô cũng tắt.
Chu Văn đánh đánh giá Tử Đồng đan lô, muốn thử xem có thể lấy Tử Đồng đan lô đi không?
Nhưng trong lòng Chu Văn lại xuất hiện nỗi sợ không tên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Chỉ thấy Tỉnh Đạo Tiên lại chui ra khỏi Thái Dương Chân Hỏa lô, cười híp mắt nhìn Chu Văn.
Chu Văn nhìn chằm chằm Tỉnh Đạo Tiên nói.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn nhìn Tỉnh Đạo Tiên nói.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn gọn gàng dứt khoát mà hỏi.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn biết mình coi như đem Ba Tiêu Tiên chuyển nhượng cho Tỉnh Đạo Tiên, cũng chưa chắc có thể sống, cho nên căn bản không cân nhắc.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn hỏi.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, lấy ra một cái túi, thu hồi Thái Dương Chân Hỏa lô.
Chu Văn còn đang do dự, Tỉnh Đạo Tiên lại nói:
Ngươi đã không có thời gian, Đại Tần pháp kiếm còn dễ lừa gạt, phương sĩ kia lại không dễ lừa gạt như vậy, hắn chẳng mấy chốc sẽ kịp phản ứng, về tới đây tới bắt ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn không còn khả năng truyền tống lần thứ hai đi.
Tốt, ta đáp ứng ngươi, nhưng trừ giúp ta rời đi ra bên ngoài, còn phải thả nhất hồn của ta và Lưu Vân.
Chu Văn nói.
Tỉnh Đạo Tiên không nói gì, trực tiếp cầm Tần Thủy Hoàng kiếm vứt cho Chu Văn, sau đó xoay tay một cái cầm Âm Dương Kính, hư ảnh Chu Văn bên trong Âm Dương Kính biến mất không thấy gì nữa.
Chu Văn có thể cảm giác được, tinh thần của hắn dường như buông lỏng hơn nhiều, toàn thân tiêu diêu tự tại không nói ra lời.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn nhíu mày hỏi.
Tỉnh Đạo Tiên lạnh nhạt nói:
Chu Văn đã cảm ứng được có thứ gì đó vọt vào không gian dưới mặt đất, hỏi Tỉnh Đạo Tiên:
Lúc nào ngươi định luyện đan?
Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi.
Tỉnh Đạo Tiên cười híp mắt nói:
Nói xong, Tỉnh Đạo Tiên cầm Âm Dương Kính trong tay nhất chuyển, kính quang bắn về phía lão nhân vọt vào bên trong không gian dưới mặt đất:
Chu Văn nhìn Tỉnh Đạo Tiên liếc mắt, trực tiếp sử dụng thuấn di xông về lối ra trong không gian dưới mặt đất, mà lão nhân kia đang phẫn nộ, lại bị Tỉnh Đạo Tiên cuốn lấy, không có cách nào phân thân đuổi theo.
Chu Văn ẩn thân lao ra cung điện, hướng về phía đại môn Hoàng thành đi tới.
Thời điểm Chu Văn vọt tới trước đại môn, phát hiện Lưu Vân đã đứng trước đại môn, có chút ngoài ý muốn.
Thấy Chu Văn hiện ra thân hình, Lưu Vân cười nói:
Chu Văn không có tâm tình nói chuyện với hắn, cầm Tần Thủy Hoàng kiếm cắm vào lỗ thủng, lá chắn ngăn cản cổ thành và không gian bên ngoài biến mất, hai người không do dự thoát ra ngoài.
Xuyên qua thủy ngân hải, Chu Văn sử dụng Thổ Hành Thú, đem Lưu Vân ra khỏi Tần Thủy Hoàng lăng.
Lưu Vân thấy không gian bên ngoài, thở dài một cái.
Chu Văn cưỡi Thổ Hành Thú, muốn độn thổ đi, hắn sợ lão nhân kia lại đuổi theo, cố gắng cách Tần Thủy Hoàng lăng càng xa càng tốt.
Lưu Vân gọi lại Chu Văn nói.
Chu Văn nói.
Lưu Vân cũng không nói gì, đưa tay ném một thứ về phía Chu Văn:
Đây là đồ vật ta mò được từ bên trong đan lô, hết thẩy có hai cái, đưa cho ngươi một cái, cầm chơi.
Không phải ngươi nói không sờ được gì sao?
Chu Văn tiếp được vật kia, có chút ngoài ý muốn nói.
Chu Văn dò xét đồ vật trong tay, đó một khỏa tử đồng bóng, thoạt nhìn chất liệu giống Thái Dương Chân Hỏa lô, phía trên có hoa văn kỳ dị, khiến đồng bóng thoạt nhìn cổ lão mà thần bí.
Lưu Vân khoát khoát tay, quay người bước nhanh mà đi, một lát không thấy bóng dáng.
Chu Văn dò xét trong chốc lát, cũng không biết đồng bóng này làm được gì, trước hết thu nó lại.