Toàn bộ Quy Hải thành đều sa vào trong bóng tối, tất cả mọi người giống như biến thành người mù, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức bị nhân lên nhiều lần.
Coi như Sử thi cường giả có năng lực Mục hệ, trong bóng tối này cũng không nhìn thấy gì, ngoại trừ hắc ám chỉ có hắc ám, phảng phất đây là hắc ám vĩnh hằng.
Người bình thường quen sử dụng dụng con mắt, bỗng nhiên mất đi thị lực, nay đã hết sức bối rối, lại nghĩ tới bốn phía có vô số quái vật tồn tại, nhưng lại không nhìn thấy chúng nó, không biết chúng nó đang làm gì, có phải đang nhào đến nuốt bọn hắn hay không? Có phải cái miệng đầy máu của bọn chúng đã cắn đến cổ bọn hắn không?
Nỗi sợ hãi của nhân loại, sức đại bộ phận đều tới từ trí tưởng tượng của nhân loại, mà loại hoàn cảnh hắc ám này, là điều kiện dễ dàng nhất để người ta bùng phát nỗi sợ hãi.
Chu Văn không thích tưởng tượng, cho nên hắn sử dụng Đế Thính đồng thời còn sử dụng Mệnh hồn Ngục Vương Tôn, để bát giác của bản thân trở nên nhạy cảm hơn.
Nhưng . . . Vô dụng. . . Vô luận năng lực Đế Thính, hay bát giác do Ngục Vương Tôn tăng lên, đều không giúp hắn phát hiện tung tích Dạ Đế, tựa như Dạ Đế hòa tan trong bóng đêm này.
Thanh âm Dạ Đế vang bên tai Chu Văn.
Nhưng Chu Văn lại không thấy người Dạ Đế đâu, mà bóng đêm kia phảng phất biến thành đao, trảm qua cổ Chu Văn.
Coong!
Trên thân Chu Văn xuất hiện Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp, mở ra năng lực Phòng Ngự Tuyệt Đối, dù vậy, vị trí cổ áo giáp kia xuất hiện một vết ngấn như sợi tơ.
Thanh âm Dạ Đế phiêu phiêu đãng đãng, căn bản không biết từ nơi nào truyền đến, tựa như bờ môi Dạ Đế kề sát tai trái Chu Văn, nhưng Chu Văn vừa quay đầu, lại không thấy cái gì.
Lúc này thanh âm Dạ Đế lại vang lên bên tai phải Chu Văn:
Chu Văn quay đầu nhìn về phía bên phải, vẫn không thấy cái gì.
Thanh âm tà ác của Dạ Đế, như Ma như Quỷ truyền vào tai Chu Văn.
Đối mặt với áp lực tử vong, đặc biệt biết thời gian mình tử vong, loại áp lực kinh khủng kia đủ khiến người ta sụp đổ.
Nhưng Chu Văn là kẻ không cảm tính, hắn biết Phòng Ngự Tuyệt Đối không cách nào đảm bảo hắn, cho nên hắn không chút do dự Chạy.
Thời gian nửa giờ, đủ để hắn thuấn di ra khoảng cách rất xa, nhưng bên trong bóng tối này, Chu Văn liên tục thuấn di mấy lần, người đã rời khỏi Quy Hải thành, tuy nhiên vẫn chỉ thấy một vùng tăm tối.
Tất cả núi non sông ngòi đều trong bóng đêm, nghe được, nhưng không nhìn thấy gì.
Thanh âm Chu Văn lại vang bên tai Chu Văn lần nữa, để người ta cảm giác lông tơ dựng thẳng.
Câu nói của Dạ Đế về sau, vị trí của Chu Văn, trời đã sáng.
Nhưng bên trong Quy Hải thành vẫn là một mảnh tăm tối.
Loại cảnh tượng này thực sự có chút khó tin, bên Chu Văn lại ban ngày, mà mấy mét xung quanh nội thành đều là một mảnh hắc ám không nhìn thấy gì.
Thanh âm Dạ Đế từ hắc ám truyền đến.
Bên trong hắc ám, Dạ Đế như ác mộng đến bên người Huệ Hải Phong, Huệ Hải Phong chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hắn lại có thể trong bóng đêm thấy rõ ràng. Ra quyền liền đánh, thân thể Dạ Đế như hắn ám, nắm đấm Huệ Hải Phong xuyên qua, lại không thể tổn thương hắn chút nào.
Dạ Đế khẽ cười nói:
Huệ Hải Phong bình tĩnh nói:
Huệ Hải Phong không tên Chu Văn, bởi hắn biết, câu nói kia chỉ kích phát huyết tính của con người, hắn không muốn Chu Văn hiện tại xuất hiện loại huyết tính kia.
Dạ Đế lại tới bên người Nha Nhi và Lý Huyền, bọn hắn lập tức cũng có được năng lực nhìn thấy vật trong bóng đêm.
Dạ Đế hứng thú hỏi.
Lý Huyền không nói hai lời, trực tiếp thả ra Băng Tằm Cổ Vương, nhưng Băng Tằm Cổ Vương xuyên quan Dạ Đế, lại không tạo thành bất cứ thương tổn nào đến hắn.
Thanh âm Dạ Đế lại vang bên tai ba người.
Dạ Đế tiếp tục nói.
Bên ngoài Quy Hải thành, Chu Văn nhìn Quy Hải thành bên trong hắc ám, chau mày.
Thanh âm Dạ Đế lần nữa từ bên trong hắc ám truyền đến:
Thời điểm Dạ Đế đếm đến ba, Chu Văn quay người phi độn rời đi, tốc độ cao biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong nội thành, Dạ Đế cười trên nỗi đau của người khác nhìn ba người Huệ Hải Phong nói:
Thật sự đáng tiếc, xem ra động bạn của các ngươi không đáng tin, giữa sống sót và tình bạn, hắn lựa chọn sống sót.
Vậy thì thế nào?
Lý Huyền nhìn thoáng qua Nha Nhi trong ngực cảm giác sa sút, đột nhiên mở miệng nói.
Dạ Đế hứng thú nhìn Lý Huyền nói.
Lý Huyền sờ đầu Nha Nhi nói:
Nha Nhi giật mình, biểu hiện thất lạc vừa rồi dần dần biết mất, ánh mắt biến kiên định, nặng nề gật đầu.
Huệ Hải Phong khẽ nhíu mày.
Lý Huyền lại khoát tay áo: