Trước đó, sau khi cùng tìm về chút trái cây, đến buổi chiều Văn Trung bỗng tiến lại gần Tiểu Long Nữ.
Hắn nhìn ra được nàng vẫn đang băn khoăn chuyện gì đó, nên hơi nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ nàng lại nghĩ đến việc rời đi?
Tiểu Long Nữ nghe hắn hỏi liền có điều ngập ngừng, do dự, sau một hồi vẫn là trực tiếp nói ra:
Lời nói ra còn có vẻ bình tĩnh nhưng khuôn mặt trắng trẻo tựa như băng tuyết của nàng, không nhịn được đã hiện lên từng tia đỏ ứng hiếm có.
Dù cho nàng tâm tính hơn xa những thiếu nữ bình thường, nhưng dẫu sao đi nhờ vả một nam nhân giúp đỡ việc này thì đây cũng là lần đầu gặp phải, khó tránh khỏi không được tự nhiên.
Văn Trung nghe vậy liền ngây ngẩy, sau một hồi hắn mới chuyển thành bộ dạng nghiêm trang mà gật đầu:
Vừa nói bàn tay hắn đã chậm rãi chạm đến bên ngoài y phục của nàng.
Tiểu Long Nữ không nhịn được cả kinh:
Ngươi làm gì?
Còn không phải giúp nàng cởi bỏ y phục sao?
Văn Trung rất thành thật đáp.
Tiểu Long Nữ vội nói, liền đưa tay chỉ đến dòng suối phía bên cạnh.
Văn Trung còn đang nghĩ đến việc được tự tay giúp nàng tắm rửa, nhưng lại nhớ đến hiện giờ nàng đã có thể cử động, việc này đương nhiên sẽ không đến lượt của hắn. Hắn chỉ đành gật đầu nhưng bộ dạng lại lộ rõ vẻ tiếc nuối, ảo não như vừa mới bị ai đó giật đồ mà không trả tiền.
Điều này để Tiểu Long Nữ rất có cảm giác một hồi không lời.
Chỉ là, hắn chợt nói:
Đúng thế, hắn chợt nghĩ đến việc dẫu sao nàng cũng không thể tự mình đi xuống, bởi lẽ dù bên cạnh suối nước không có trực tiếp sâu xuống như trong hồ nước trung tâm, nhưng có vô số tảng đá trơn trợt nên cũng không thể tùy tiện chống tay mà vươn người xuống được.
Tiểu Long Nữ đương nhiên không thể để bản thân trống trơn rồi nhờ hắn ôm xuống được, nàng lập tức quyết định.
Văn Trung rất lo nghĩ mà nói:
" Yên lặng?"
Tiểu Long Nữ thầm nghĩ. Nàng trước đó không thể nói chuyện nhưng cũng không phải mù lòa câm điếc, sao lại không thấy được mỗi lúc hắn tắm rửa đều "hiếu động" cỡ nào. Rõ ràng mỗi lần đều bơi lội qua lại trước mặt nàng, còn luôn hù dọa té nước nàng, vậy mà còn yên lặng?
A! Vấn đề hiện giờ cũng không phải hắn tắm có yên lặng hay không, mà là tuyệt đối không được.
Tiểu Long Nữ kiên quyết từ chối, Văn Trung cũng liền nghe theo ý nàng. Dù sao hắn chỉ là tùy tiện nói một chút nên cũng không quá dây dưa liền để nàng như vậy đi xuống.
Tuy nhiên sau khi rời đi hắn vẫn không quên nói thêm:
Tiểu Long Nữ hiện đã ngồi xuống nên không rõ nàng có phản ứng gì, nhưng nếu nàng có thể đứng được, vậy không biết có khả năng bị câu nói của hắn làm cho té ngã hay không nữa.
...
Đưa tay lướt trên da thịt bạch ngọc của mình, Tiểu Long Nữ nhớ lại việc này liền không tự chủ quay đầu nhìn lại.
Dáng vẻ cẩn thận đề phòng hắn thực sự quay lại lén lú... chính diện nhìn ngó nàng!
Có điều, nàng cũng là lo lắng dư thừa. Bởi lẽ Văn Trung sớm đã không còn ở trong sơn cốc.
Hiện giờ hắn đang ở một tiệm quần áo trong thành.
Dẫu sao hắn cũng không muốn để nàng phải mặc bộ đồ ướt át theo người, nên hắn tùy tiện chọn qua một vài bộ rồi định quay trở về.
Chỉ là lúc đi trên đường, hắn lại không khỏi nhớ đến mấy bộ đồ quyến rũ trong cửa tiệm, rồi thử tưởng tượng mặc trên người Tiểu Long Nữ, sau đó liền tự giác cảm thấy trống ngực càng thêm lạc nhịp vài phần.
Bất chợt, Văn Trung dừng lại trước một cửa hàng, hắn liền tiến vào hỏi:
Người chủ cửa tiệm theo tay hắn chỉ mà nhìn lại, rồi lại quay sang hỏi:
Chiếc xe lăn đó sao?
Đúng vậy!
...
Văn Trung buồn bực lẩm bẩm rời đi.
Chung quy cũng không phải thứ đồ kia quá đắt, mà có lẽ là do hắn qua nghèo, nhưng hắn lại không nhịn được mà than thở dọc dường.
Chỉ khi đi đến một vị trí vắng vẻ hắn mới thu lại bộ dáng bất mãn của mình, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười:
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không xuất hiện điều gì khác thường.
Hắn lại nói:
Văn Trung bất chợt nhìn thẳng đến một góc khuất.
Lúc này một người trung niên dáng người khỏe mạnh mới chậm rãi nhảy ra. Người này cũng không hề che mặt mà để lộ bộ dạng râu ria rậm rạp, mặt mày hung dữ, trên trán dưới mắt đều có vài vết sẹo không nhỏ. Gã nói:
Văn Trung mỉm cười gật đầu:
Đây là đang tán dương hắn sao?
Gã trung niên kia nghe sao cũng có loại cảm giác không được tự nhiên, lời nói quái gở này nghe ra là đang khen ngợi hắn, nhưng thật giống như Văn Trung đang tán tưởng con chó của mình: " Con chó kia, rốt cuộc ngươi cũng biết được ta biết rõ ngươi là con chó luôn bám đuôi ta rồi, giỏi lắm..."
"... vậy nên đừng có tìm cách cắn trộm nữa nhé "
Văn Trung lúc này bỗng nói thêm.
Giống! Quả nhiên là rất giống!
Gã trung niên thầm nổi điên.
Gã nghe sao mà khó chịu! Phi thường khó chịu!